Trong tay Tử y nam tử vẫn còn vân vê một quân cờ, nhưng bàn cờ đã biến mất.
Bạch y thư sinh và người kia nhìn nhau không nói nên lời, sau đó đồng loạt
quay đầu nhìn khuôn mặt với bộ râu quai nón đầy vẻ hung thần ác sát và kiêu
ngạo của Quỳ Quỳ, ánh mắt đó, giống như là đang nhìn một thứ gì đó rất hiếm
lạ.
May mà động tĩnh nơi đây đã kinh động tới người khác, có nhân viên Quỳ tộc
chạy đến hỏi, “A Quỳ, có chuyện gì vậy?” Tiếp đó lại quay sang hỏi hai người
đang trố mắt nhìn gã, “Nhị vị tiên sinh, không có mạo phạm các ngươi chứ?”
Mở miệng hỏi ra câu hỏi này, chứng tỏ gã ta không biết chuyện gì đang xảy ra,
quả thực cũng là không biết, bàn cờ và chiếc bàn thấp đều bị đá rơi xuống dưới
bên kia gò đất, không có chú ý tới.
Quỳ Quỳ vừa nghe câu hỏi này liền ngẩn người, chỉ chỉ vào hai người, hỏi:
“Ngươi biết bọn họ à?”
Người tới gật đầu, “Là khách của chúng ta.”
Quỳ Quỳ trừng mắt nói: “Đừng có nói nhảm với ta, giới hạn mười khách, chúng
ta đã đầy hết rồi, và ta biết tất cả mười vị khách đó. Ở đâu ra hai khách nữa
chứ?”
Gã biết rõ, Quỳ tộc không có can đảm tự ý vi phạm quy củ của Đại Hoang tự.
Người tới đáp: “Ta cũng có nói đã đầy giới hạn rồi, nhưng tộc trưởng nói hai vị
khách này không tính vào định mức.”
Đều là khách, còn có thể người này tính người kia không tính sao? Đây là logic
gì chứ? Làm sao giải thích được với Thiên Tộc sơn? Quỳ Quỳ ngẩn người một
lúc, rồi quay nhìn hai người đang ngồi đó với bộ dạng rất vô tội, giọng điệu yếu
đi mấy phần, “Thực sự là khách sao?”
Bây giờ suy nghĩ lại gã cảm thấy mình tích cực công tác đã có phần lạm dụng
quyền hạn quá mức, e sẽ bị đánh, thử hỏi người trà trộn vào đây làm sao có khả
năng ngang nhiên ngồi ở đây chơi cờ.
Người tới a một tiếng, nói: “Việc này còn có thể nói dối được sao? Tộc trưởng
đã dặn rồi, nói đây là quý khách, phải tiếp đãi cho tốt.”
Quỳ Quỳ nghi hoặc, “Quý khách từ đâu tới?”
Người tới liếc nhìn hai vị khách một cái, gãi gãi mặt, hiển nhiên cũng không
biết rõ, mấu chốt là tộc trưởng Quỳ Bảo không có bộc lộ ra thân phận của hai vị
quý khách.
Quỳ Quỳ nhận ra được gã ta không biết, hỏi: “Gia gia ta đâu rồi?”
Hôm nay gã được gia gia trịnh trọng dặn dò, không dám để xảy ra sai lầm, gã
đang suy nghĩ nên chăng đi gặp mặt gia gia để xác nhận lại cho chắc chắn.
Người tới: “Hình như đã đi Thiên Tộc sơn rồi.”
Quỳ Quỳ liếc nhìn về phía Thiên Tộc sơn, mình cũng không có tư cách trực tiếp
lên núi tìm, đành phải chờ đợi một lúc nữa vậy.
Người tới lại nói với hai vị khách, “Nhị vị tiên sinh, tộc trưởng đã có dặn dò,
nếu có cần gì cứ việc gọi chúng ta là được.”
Bạch y thư sinh nhấc chiết phiến trong tay chỉ tới Quỳ Quỳ, hỏi: “Tên ngốc này
là ai vậy?”
Tên ngốc? Quỳ Quỳ lập tức trợn tròn hai mắt, rất không phục, nếu không phải
bị hai chữ “Quý khách” áp chế, gã đã trở mặt ngay tại chỗ rồi.
Gã biết rõ tính tình gia gia mình, không có nhiều người có thể làm cho gia gia
mình nhìn thuận mắt, nếu có thể được gia gia xưng là “Quý khách”, gã thực sự
không dám hành động lỗ mãng.
Người tới có chút bối rối, nhưng vẫn cất tiếng giới thiệu, “Đây là cháu trai của
tộc trưởng chúng ta, tên là Quỳ Quỳ.”
Vừa nghe nói như vậy, tử y nam tử và bạch y thư sinh vô thức liếc nhìn nhau
một cái.
Sau đó bạch y thư sinh vẩy mở chiết phiến, rồi cười nhẹ gật đầu với người tới,
“Được rồi, không còn chuyện của ngươi.”
Người tới nắm tay lại đặt lên tim, hơi khom người chào rồi rời đi.
Còn lại một mình đứng lại đây ứng phó hai người, Quỳ Quỳ cảm thấy không
được tự nhiên, trong đầu nghĩ tới hai chữ “Quý khách”, trong lòng vẫn có chút
chột dạ, muốn làm ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì, quay đầu bỏ đi, “Nếu là
vậy, các ngươi chơi tiếp đi, để ta đi kiểm tra tình hình nơi khác.”
Bạch y thư sinh phe phẩy cây quạt cất tiếng gọi gã lại, “Không vội, Quỳ Quỳ,
cái tên này nghe có vẻ quen tai a.”
Quỳ Quỳ dừng bước, đột nhiên quay người lại, khuôn mặt tươi cười, trông có
phần ngượng ngùng khiêm tốn, gã dùng giọng điệu nghiền ngẫm từng chữ một
nói: “Tại hạ bất tài, trong Triêu Dương đại hội vừa rồi đạt danh đệ nhị.”
Đây là khách của gia gia nha, người ta cảm thấy quen tai khi nghe tên mình
chắc hẳn là vì gia gia từng khoe khoang với người ta, hoặc là từng nghe nói tới
xếp hạng của Triêu Dương đại hội, gã phải hỗ trợ nhắc nhở một chút. Gã rất có
ý kiến với cách gọi mình là “tên ngốc”, gã muốn rửa sạch cách gọi này.
Tất nhiên, thực tế thì gã và gia gia gã đều có đức tính như nhau, có cơ hội lập
tức sẽ nói cho người khác biết xếp hạng của mình tại Triêu Dương đại hội, cảm
giác thực lực đè ép tuấn kiệt thiên hạ thực sự không tệ, trên mặt có vinh quang,
càng lau càng sáng lên.
Bạch y thư sinh à một tiếng, “Nhớ rồi, nghe nói ngươi và tên gì đó xếp hạng
nhất Triêu Dương đại hội rất quen thuộc nhau?”
Quỳ Quỳ lập tức tinh thần lên cao, đến gần dương nanh múa vuốt nói: “Đương
nhiên, chúng ta rất quen nhau. Trương Chi Thần a, tại Côn Linh sơn, chúng ta ở
chung một chỗ, quan hệ tốt đến mức gần như ngủ cùng một chăn. Hiện tại
Trương Chi Thần đang ở trong khu trại của Phượng tộc. Lúc trước hắn còn gọi
ta đến đó chơi nữa nha, nếu không phải gia gia ta quản kỹ, suýt chút nữa ta đã bị
hắn giữ lại trại của Phượng tộc rồi…”
Gã bắt đầu bô bô xổ ra một tràng khoe khoang, khoe khoang rất thành thạo, tại
trong bộ tộc, gã chính là khoe khoang như vậy với tộc nhân của mình, lăn lộn
trong bộ tộc sơn dã cũng ít có chuyện gì mới mẻ hay ho để tán dóc, có một
chuyện liền khoe rất lâu.
Thấy gã mở miệng ngậm miệng đều là “Trương Chi Thần”, bạch y thư sinh
mỉm cười phe phẩy cây quạt, trong mắt tử y nam tử thì thỉnh thoảng hiện lên ý
tứ kỳ quái.
Mãi mới khoe khoang bốc phét xong, Quỳ Quỳ chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi:
“Thật xin lỗi, ta còn chưa thỉnh giáo nhị vị, tôn tính đại danh là gì, và là cao
nhân phương nào?”
Bạch y thư sinh nở nụ cười, “Ta ư, Bạch Sơn, một người nhàn rỗi vân du tứ
hải.”
Tử y nam tử liếc gã một cái chế giễu, có chứa hàm ý ta phục ngươi rồi, nhưng
cũng qua loa chiếu lệ lấy một cái tên, “Tử Xuyên, một khách qua đường lưu lạc
thiên nhai.”
“Bạch Sơn, Tử Xuyên…” Quỳ Quỳ lẩm nhẩm ngẫm nghĩ một hồi, hình như
chưa từng nghe nói tới hai người này, không biết làm sao lại trở thành bằng hữu
của gia gia mình, gã chép miệng nói: “Tên của các ngươi thật đúng là đăng
đối.”
Bạch y thư sinh: “Tên chỉ là một cái danh hiệu để xưng hô, có đăng đối hay
không cũng không quan trọng, quan trọng là nhớ kỹ được. Có lẽ chúng ta vẫn
còn cơ hội gặp lại, đến lúc đó Quỳ Quỳ tiểu huynh đệ đừng để quên chúng ta a.”
“Làm sao có thể như vậy? Trí nhớ của ta rất tốt. Về sau có chuyện gì cần cứ
việc tìm ta, nếu có thể giúp ta tuyệt đối không chối từ.” Quỳ Quỳ vỗ ngực đưa
ra lời cam đoan, tiếp đó vỗ bôm bốp lên vai tử y nam tử, thể hiện y cứ yên tâm.
Tính cách của bộ tộc gã rất hào sảng, không phân lớn nhỏ, bộc lộ đầy đủ lòng
chân thành và sự nhiệt tình, hồn nhiên không để ý khách có thể chịu nổi hay
không, động tác vỗ mạnh đó rất thành thạo tự nhiên và đầy nhiệt tình.