Ngô Hắc khẽ gật đầu, rồi quay nhìn xung quanh, “Các ngươi bị giam tại đây,
không có việc gì chứ? Ta thấy Phượng tộc dường như không dám nhúng tay can
thiệp vào chuyện của các ngươi.”
Dữu Khánh: “Ta cũng không ngờ tới sự việc lại đột nhiên biến thành thế này,
lúc đầu cũng rất sửng sốt, có phần không biết phải làm sao, nhưng có một số
việc sau khi nắm được manh mối, ta trái lại không lo lắng nữa, có một số người
hẳn sẽ không để cho ta dễ dàng bị chết, ít nhất hiện tại còn chưa tới thời điểm để
ta chết, nếu không, bọn họ bắt cóc Tiểu Hắc sẽ không có ý nghĩa gì.”
Ngô Hắc: “Vậy ta đi đây.”
Dữu Khánh nghiêm túc căn dặn, “Mấy người Tiểu Hắc từng bị bắt cóc tại
Phượng tộc, Phượng tộc cũng sợ lại xảy ra chuyện, nên sắp xếp hộ tống hai
người Tiểu Hắc rất cẩn thận, tuy nhiên, hung thủ vẫn có thể ngăn chặn và bát
người trong không trung, việc này thật sự không phải người bình thường có thể
làm được, trên đường đi ngươi phải nghìn vạn lần thận trọng, nghìn vạn lần
đừng để bị theo dõi.”
Ngô Hắc: “Về việc này ngươi yên tâm, đám tà vật Liệt Cốc sơn trang truy tung
ta nhiều năm như vậy năm đều không có kết quả, nếu ta muốn thoát thân, bọn
chúng không có dễ dàng bám được theo ta. Đừng lo.”
Hai người lại rỉ tai thì thầm một lúc, sau đó Ngô Hắc xoay người, tóc dài tung
bay trong gió, sải bước rời đi, thực sự không dám nán lại quá lâu, Tiểu Thanh
không có chút năng lực chiến đấu nào, y rất sợ đêm dài lắm mộng xảy ra biến
cố gì đó.
Khi đi ngang qua bên cạnh mấy người Nam Trúc, y chỉ gật đầu thể hiện chào
hỏi, không nói thêm một câu nào dư thừa, rồi rời đi cùng với A Lạc Công.
Cách y xuất hiện đột ngột rồi rời đi dứt khoát như vậy, tự nhiên cũng khiến cho
đám người Thiên Vũ, Trì Bích Dao quan tâm cao độ.
Dữu Khánh không nhanh không chậm quay trở lại trong ô kẻ, thành thật đứng ở
đó.
Nam Trúc nhỏ giọng hỏi: “Đại Hắc chạy tới đây có chuyện gì vậy?”
Dữu Khánh trừng mắt lườm gã, không có hé răng.
Kẻ nói nhiều Nam Trúc nhận thức được mình không nên hỏi việc này, nếu
không, Ngô Hắc không cần phải gọi đi nói chuyện riêng, gã vội ho một tiếng
chuyển đổi đề tài, “Lão Thập Ngũ, A Lạc Công đã nói rồi, chúng ta phải chịu bị
giam tại đây mấy ngày, sau khi kết thúc Đại Hoang tự, họ mới có thể thả chúng
ta ra.”
Dữu Khánh kinh ngạc, “Nhanh như vậy đã có kết quả rồi?”
Nam Trúc: “A Lạc Công nói chính ông ta hỏi tâm phúc của Đại tộc trưởng, chắc
hẳn không sai.”
Nhìn nhìn đám người đã bị tra tấn kia, Dữu Khánh đăm chiêu nói: “Xem ra sẽ
không tiếp tục tra xét nữa.”
Nam Trúc giang hai tay, mở rộng lồng ngực, thở ra một hơi thoải mái, nói: “Vậy
thì tốt rồi, coi như đã thả được tảng đá trong lòng xuống rồi.”
Mục Ngạo Thiết chen vào một câu, “Đại Hoang tự kéo dài mười ngày, chúng ta
phải đứng ở đây mười ngày.”
Ngụ ý là, ngươi cảm thấy tốt ở chỗ nào chứ?
Nam Trúc tức thì không nói nên lời, từ khi bắt đầu tu hành cho đến nay, gã đúng
là chưa từng thử cảm giác đứng một chỗ trong mười ngày, nhất là kiểu bị phạt
đứng tại một nơi không mảnh ngói che đầu này, chắc hẳn sẽ không dễ chịu…
Bên cạnh nơi dựng trại tạm thời của Quỳ tộc, có một gò đất mọc đầy cỏ dại, đây
là nơi có địa thế cao nhất bên trong khu trại.
Trên gò đất vốn có thành viên Quỳ tộc đứng cao canh gác, lúc này, nhân viên
canh gác rút đi, có người đến sắp đặt bàn thấp, bàn cờ và hai cái ghế xếp, sau đó
lui xuống.
Ánh trăng bàng bạc, cảnh đêm sâu kín, đống lửa nổ lốp bốp, côn trùng kêu
vang.
Một thư sinh ăn mặc y phục nam nhân màu trắng nhàn nhã thong dong bước ra
từ trong bóng tối của chiếc lều gần đó, ngắm trăng, nhìn sao, đảo mắt nhìn xung
quanh, dáng vẻ tiêu sái tuấn tú, trong tay lắc lư chiết phiến, làm người ta có cảm
giác đang ung dung dạo bước khắp thiên hạ, rất thoải mái tự nhiên bước lên gò
đất, không ai mời tự ngồi xuống, đưa tay kẹp một quân cờ trắng từ trong lon
đựng cờ, xoạch, điểm xuống trên bàn cờ.
Sau đó, một nam nhân mặc tử y hoa phục cũng lững thững bước lên gò đất,
khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng lại đem tới cho người ta cảm giác ôn nhuận
như ngọc, hơn nữa kết hợp với ba chùm râu dài đen như mực, rất có sự hấp dẫn
của một người đàn ông trưởng thành, có thể thấy rằng khi còn trẻ, ngoại hình
người này tất nhiên là siêu quần bạt tụy.
Y dường như không nhìn thấy người và bàn cờ trên gò đất, sau khi leo lên đến
đỉnh cao thì xoay người lại, như không coi ai ra gì, đứng dõi mắt nhìn xa ra
cánh đồng bát ngát rải đầy đèn đuốc, trong đôi mắt thâm trầm dần dần léo lên
ánh mắt khiếp người, ống tay áo phất phới tung bay trong gió, toát ra khí chất
sang trọng.
Cộc cộc, Bạch y thư sinh nhấc đầu ngón tay gõ gõ bàn cờ.
Tử y nam nhân xoay người lại ngồi xuống đối diện, tiện tay cầm một con cờ
đen, vân vê rồi đặt xuống, “Tại sao ngươi cũng chọn dừng chân tại Quỳ tộc?
Xem ra Quỳ tộc này rất thu hút a.”
Bạch y thư sinh một tay đùa nghịch cây quạt, một tay bốc cờ, “Trùng hợp nha.
Còn ngươi, trên núi có tình nhân cũ của ngươi, trốn tránh không gặp thật khiến
người ta tổn thương nha.”
Tử y nam tử đáp, “Súc sinh chính là súc sinh, trên đầu không có sừng nhưng
bản tính thích chống đối vẫn khó thay đổi.”
Bạch y thư sinh: “Cả ngày canh chừng lão bà của người khác là chuyện gì chứ?
Đó là việc con người làm sao? Không bằng súc sinh.”
Tử y nam tử hạ bàn tay xuống: “Yêu nữ Xích Lan các đó cũng là lão bà của
người khác, không phải ngươi cũng rất quan tâm chăm sóc sao? Thiên Vũ còn
hiểu ý bề trên, vì nhóc con của yêu nữ đó mà đánh một trận dữ dội ngay tại
Thiên tộc sơn, không đơn giản, không đơn giản a. Dã Tiên vạch đất làm lao tù,
giam Thiên Vũ tại trên núi, ngươi không đi kéo hắn ra sao.”
Bạch y thư sinh: “Đã đến nhà của người ta, cần phải nể mặt người ta nha. Ả đàn
bà Vạn Hoa bảo kia bị cấm túc, không phải Lạc Vân Phinh cũng không quản tới
sao? Ngay cả nữ nhân còn không quan tâm tới, ta, một đại nam nhân làm sao
không biết xấu hổ đứng ra nói cái gì. Đúng rồi, Lạc Vân Phinh và Dã Tiên lúc
trước tay này tay kia mày qua mắt lại, sáng ngời rực rỡ, tình ý kéo dài, có phần
đáng xem a, ngươi không lo lắng sao?”
“Ai đó?”
Tại khoảng trống giữa hai căn lều dưới gò đất, một người xuất hiện, ngước mặt
lên trên quát lớn. Hai người trên gò đất chỉ liếc mắt đảo qua, không có bất kỳ
phản ứng nào cho thấy để ý tới gã, tiếp tục chơi cờ của mình, tám chuyện của
mình.
Kẻ quát lớn không phải ai khác, chính là Quỳ Quỳ, cháu trai của tộc trưởng Quỳ
tộc, lúc này gã đang nâng cao tinh thần tuần tra khắp nơi.
Gã không thể không nâng cao tinh thần, gia gia của gã không biết có chuyện gì,
đột nhiên giống như lâm đại địch, dặn dò gã tối nay không được nghỉ ngơi, phải
đích thân tuần tra kiểm soát tộc nhân, và không được cho bất kỳ người ngoài
nào tự tiện xông vào trại quấy rối sự thanh tịnh.
Mặc dù không biết tại sao gia gia đột nhiên lại phản ứng khác thường như vậy,
nhưng nhận ra được gia gia rất trịnh trọng, gã tất nhiên phải xốc dậy tinh thần đi
chấp hành, nếu không, để xảy ra sự cố gã sẽ bị trừng trị. Đang lúc mở to hai mắt
như chuông đồng dò xét xung quanh, không nghĩ tới đúng là đột nhiên phát hiện
có khác thường.
Thấy hai người bên trên gò đất vậy mà không để ý tới mình, Quỳ Quỳ tức giận,
vừa xông lên tới liền mắng, “Không nghe gia gia hỏi sao?”
Hai người chơi cờ không hề dao động, thậm chí còn không thèm ngước mắt lên
nhìn, bạch y thư sinh thuận miệng đáp một câu, “Chúng ta là khách của Quỳ
tộc.”
“Khách? Cho rằng ta mù mắt sao?”
Quỳ Quỳ cười nhạt hắc hắc, phát hiện hai kẻ này thật đúng là gan lớn, cư nhiên
lại đi lừa gạt gã, có khách nào của Quỳ tộc mà gã không biết, căn bản không có
hai người này.
Gã không chút nào khách khí, rầm rầm, tung ra một cước, để cho các ngươi
chơi này, trực tiếp đá bay chiếc bàn thấp đi, quân cờ bay tứ tung.