Trên sườn núi dưới ánh trăng lành lạnh, bóng cây lòa xòa có góc có cạnh, thưa
thớt trụi lủi, bởi vì lá cây đã mất sạch rồi.
Dưới bóng cây trên một con đường nhỏ trải bản đá, có một nữ nhân đôi mắt
sáng long lanh, đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp như hoa, dáng vẻ thướt tha yểu điệu,
ăn mặc có phần khiêu gợi, không phải ai khác, chính là Đại hành tẩu Hướng
Lan Huyên của Đại Nghiệp ty.
Một gã nhân viên Thiên tộc dẫn tỷ muội Chung Nhược Thần theo sơn đạo đi
ngang qua trước mắt nàng ta, con đường này đi thông tới đỗ đất bằng được
dùng như một nơi giam giữ kia.
Hướng Lan Huyên nhìn chằm chằm bóng dáng hai tỷ muội dần dần đi xa, vẻ
mặt có nét đùa cợt, thậm chí khóe miệng còn mang theo mấy phần chế giễu
không để vào mắt, nhưng rồi nàng ta rất nhanh quay đầu lại nhìn về phía sau,
nhìn thấy một nam tử gầy như bộ xương đứng thẳng trên sườn núi, đó cũng là
người quen cũ của nàng ta, chấp chưởng Tiền ty của Ty Nam phủ, Mông Phá.
Thấy là người này, Hướng Lan Huyên lập tức không nhìn nữa, quay đầu lại tiếp
tục nhìn chăm chú về phía hai tỷ muội rời đi.
Mông Phá giống như một bóng ma, lóe lên, rơi xuống tại bên cạnh nàng ta,
“Hướng Lan Huyên, ngươi không phải đang theo dõi hai tỷ muội đó chứ? Ta
cảnh cáo ngươi, không nên có suy nghĩ gì nhằm vào các nàng.”
Hướng Lan Huyên cười ha hả, “Ty Nam phủ các ngươi đêm nay thật là nhiều
chuyện nha, không có việc gì cũng phải chen vào một tay, thật là rảnh rỗi.”
Mông Phá: “Chưởng lệnh các ngươi trái lại rất bận rộn nha, tại sao không thấy
đến xem náo nhiệt?”
Hướng Lan Huyên: “Vốn là đã tới rồi, nhưng nghe nói vị kia của các ngươi
cũng tới, không muốn đối mặt, sợ vừa gặp mặt lại trở thành oán phụ, đành phải
lên đường hồi phủ, kính nhi viễn chi a.”
Mông Phá ánh mắt bất thiện: “Ngươi cũng thật là mồm mép nha.”
Hướng Lan Huyên quay đầu liếc y mỉa mai, “Lắm chuyện, gầy tong gầy teo rồi
kìa.”
Tay áo tung bay phất phới, ném lại lời nói rồi xoay người bỏ đi, có vẻ chẳng
thèm tán gẫu với y.
Mông Phá quay đầu lại nhìn theo bóng dáng nàng ta biến mất, sau đó không có
rời đi, đứng lẳng lặng tại đó, hướng về phía khu vực đất bằng làm nơi giam giữ,
chờ đợi.
Khi tới gần khu đất bằng làm nơi giam cầm, nhân viên Thiên tộc dẫn đường
thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, nhận thấy hai nữ tử phía sau hình như có xu
hướng càng ngày đi càng chậm, điều này khiến cho gã cũng không tiện đi quá
nhanh, đành phải giảm lại tốc độ của mình.
Văn Nhược Vị không phải cảm thấy hình như, mà thực sự biết rõ mình đang đi
chậm lại, không còn cách nào khác, bởi vì tỷ tỷ đang đi chậm lại dần. Nàng ta
rất muốn nhanh chóng đi lên đỉnh núi đó để xem, nhưng cũng hiểu được tâm
trạng của tỷ tỷ mình, đây là lần đầu tiên tỷ tỷ dùng thân phận chân thực xuất
hiện gặp mặt vị hôn phu gương vỡ kia, không biết khi phát hiện ra đây là tỷ tỷ,
vị Thám Hoa lang đó sẽ có phản ứng như thế nào, nghĩ gì về tỷ tỷ.
Có một số việc không thể đoán được, vốn chuyện này không liên quan gì đến
mình, nhưng vừa nghĩ như vậy, ngay cả chính bản thân nàng ta cũng cảm thấy
khẩn trương thay cho tỷ tỷ mình, đành phải giảm tốc độ đi theo.
Chung Nhược Thần thỉnh thoảng nhìn về phía đỉnh núi, quả thực có phần khẩn
trương, cảm thấy bước chân nặng nề, ngay cả nhịp tim cũng đột nhiên đập
nhanh hơn một cách khó hiểu, tâm trạng bất an, thậm chí linh hồn dường như
cũng đang run rẩy, rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng ngoài mặt lại nỗ lực làm
ra vẻ bình tĩnh, không muốn để cho người khác nhận ra điều gì.
Trong đầu nàng thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh người nào đó, nàng không
ngừng tự nhủ trong lòng, hãy suy nghĩ nhiều hơn tới gương mặt hung dữ của
người đó khi vung kiếm muốn giết mình, nhớ lại nhiều hơn tình hình khi người
đó từ hôn, để cho bản thân mình hận hắn thì mình sẽ không khẩn trương nữa,
nhưng mà lắng đọng nhiều hơn, sâu sắc hơn trong trí nhớ lại là những hình ảnh
tốt đẹp.
Khoảnh khắc nhận tin hắn đề danh Bảng Vàng đem tới cho nàng sự ngạc nhiên
và niềm vui mừng thật lớn, nhịp tim đập rộn lên khi rình coi dung mạo của
người ta, bộ dạng ngạo nghễ cưỡi ngựa dẫn đầu dạo phố khiến vạn chúng
ngưỡng mộ của người nam nhân đó, mình tay cầm bản thơ từ văn chương tài
hoa hơn người mừng vui khôn xiết, khắc sâu trong lòng, tình hình rất nhiều
nhân gia nữ tử đăng môn bộc lộ sự ước ao, lúc đó, những lời chúc phúc tốt đẹp
nhất khắp thiên hạ giống như chỉ xoay chuyển quanh nàng.
Ngày qua ngày, càng tới gần đại hôn trong lòng càng mong nhớ, e lệ ngượng
ngùng xen lẫn hạnh phúc khi mặc thử áo cưới, vì chuyện này mà vui sướng vô
biên, vì người đó mà viết văn chương hội họa, tưởng tượng tới cảnh son sắt sum
vầy sau khi gả làm vợ người, ngay cả một chiếc lá cây rơi xuống cũng trở nên
thơ mộng, đẹp đẽ như tranh vẽ.
Khi sắp dùng hình dáng chân thực gặp gỡ người kia, một số hình ảnh cố ý tránh
né không muốn nghĩ tới lại đột nhiên ùn ùn ập đến.
Và cả câu hỏi mà nàng vẫn thường xuyên suy nghĩ đến, vì sao người đó một
mực không cưới?
Thậm chí ngay cả một kiếm đâm mình bị thương, nàng cũng hiểu rõ lí do, trong
tình huống đó người ta không thể không làm như vậy, tất cả đều đã biến thành
khí tức chinh phục đệ nhất cả văn lẫn võ, nàng không thể hận được, cho dù ép
buộc mình hãy hận đi.
Nhưng đã đến nơi này, nàng cũng không tìm được lí do quay đầu lại, cuối cùng
vẫn phải lộ mặt, cuối cùng vẫn phải bước lên đỉnh núi.
Sau khi đảo mắt quan sát khung cảnh vạch đất làm lao tù tại đây, Văn Nhược Vị
nhỏ giọng thì thầm với tỷ tỷ, “Tỷ, tỷ đã nhìn thấy chưa, nhóm người bên kia.
Thám Hoa lang chính là Thám Hoa lang, nhóm người bọn họ cho dù bị tù vẫn
tự nhiên thoải mái hơn người khác, không có đặt nặng áp lực từ Đại tộc trưởng
nha, thật can đảm thật khí phách. Tỷ nhìn xem mấy nhóm người bị giam khác
kìa, quá cứng nhắc, chỉ cần thoáng nhìn liền biết trừng phạt đúng tội.”
Chung Nhược Thần không để ý tới nàng ta, nhưng trong lòng âm thầm nghiến
răng, phát hiện thấy nha đầu này có đôi khi nhiều lời thật đáng ghét.
Đứng ở trong ô kẻ nhỏ, người chưa từng thử qua sẽ không biết được cảm thụ
như thế nào, nhất là đứng trong một thời gian dài, đám người Dữu Khánh tránh
không được hoạt động thân thể một chút, không tiện hoạt động dưới chân,
nhưng lắc lắc cánh tay, xoay xoay bàn tay, đung đưa cơ thể thì vẫn có thể, quả
thực trông có vẻ sinh động hơn mấy nhóm người khác.
Động tác của Nam Trúc đột nhiên khựng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào
đường núi, “Hả, lại bắt tới tới hai người nữa sao? A, lại là hai mỹ nhân, cái
người này nhất định trẻ tuổi… Di, tại sao trông có vẻ quen mắt nhỉ?”
Quả thực nhìn quen mắt, mấy người đều chằm chằm quan sát, ấn tượng tương
tự mơ hồ thoáng qua trong đầu bọn hắn.
Hướng Chân đáp một câu, “Thượng Nguyệt, người kia hẳn là Thượng Vân.”
Đúng rồi, mọi người nhớ lại, hẳn chính là hai nữ cao thủ tại Triêu Dương đại
hội đó, thực lực khiến người ta khắc sâu ấn tượng, dễ dàng nhớ kỹ.
Vì sao là “Hẳn chính là”, đó là bởi vì lúc đó hai tỷ muội đều che mặt, khi
Thượng Nguyệt bị Dữu Khánh đánh bại thì khăn che mặt cũng bị đánh bay đi,
vì vậy mới bộc lộ dung mạo, còn Thượng Vân thì từ đầu tới cuối vẫn luôn luôn
che mặt, nhưng nhìn thấy Thượng Nguyệt thì có thể đoán được người kia là
Thượng Vân.