Bán Tiên

Chương 1039: Bạn tù mới (2)




Lỗ tai khẽ động đậy, Địa Mẫu quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm

vào Nam Trúc.

Nam Trúc: “Nhìn tới rồi, nhìn tới rồi, hình như đang nhìn ta, không phải xa như

vậy vẫn có thể nghe được lời ta thì thầm chứ.”

Đám người Dữu Khánh đã quá quen với tật xấu thích lẩm bẩm về mọi thứ của

tên mập này, người có thể tự nói chuyện với chính mình, còn có cái gì mà

không thể nói được ra lời a.

Tuy nhiên, trong lòng bọn hắn đều phải run lên, sau đó nhìn thấy người ta

không có thêm phản ứng gì khác, lại cảm thấy có khả năng mình đã suy nghĩ

nhiều, với khoảng cách xa như vậy, chắc hẳn sẽ không nghe được âm thanh thì

thầm đã được đè ép xuống.

Tên nhân viên Thiên tộc kia dẫn Địa Mẫu đến bên cạnh Trì Bích Dao rồi lui ra.

Trong lòng gã đúng là ghi nhớ sự chỉ điểm của Nam Trúc, cho rằng Nam Trúc

đang nhắc nhở điều gì đó, nên gã ta cố ý chạy đến kiểm tra xem đám người

Thiện Tri Nhất có ra ngoài hay không, kết quả là không phát hiện được sai lầm

gì.

Trong lúc đó, Địa Mẫu đang lạnh lùng khiển trách Trì Bích Dao, “Nếu như

không phải có ta ra mặt, ngươi có biết ngươi đã chết rồi hay không? Tên chạy

việc buôn bán giúp ngươi đó quan hệ rất gần với ngươi sao?”

Bà ta tới đây chính là muốn hỏi rõ xem tình hình cụ thể, muốn từ miệng đương

sự biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thông tin mình tạm thời có được là không

thể bao quát và đầy đủ.

Trì Bích Dao không thể giấu giếm bà ta, lập tức giải thích cặn kẽ sự việc, cuối

cùng cất lời kêu oan, “Lúc trước ta không có ấn tượng gì về Trữ Bình Côn,

không thể nói có quan hệ thân cận gì. Ta cũng biết không thể động thủ tại đây,

nhưng Thiên Vũ lại đẩy thủ hạ ta vào chỗ chết ngay trước mặt ta, có mấy ai có

thể nhẫn nhịn không quan tâm được chứ?”

Chú ý tới tình hình phía bên đó, Dữu Khánh nói với mấy người cạnh mình,

“Người mặc nam trang này trông không bình thường nha, có thể đứng chắp tay

sau lưng tại trước mặt Trì Bích Dao, bộ dạng còn có vẻ bề trên hơn, đây chẳng

lẽ là Địa Mẫu sao?”

Địa Mẫu? Đám người Nam Trúc lập tức mở to mắt nhìn quan sát tỉ mỉ.

Sau khi nghe kể lại xong, Địa Mẫu trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi

quay đầu, ánh mắt thâm trầm hơi chút quan sát Thiên Vũ bị phạt đứng tại một

nơi khác, sau đó chuyển hướng đề tài, “Tên Thám Hoa lang gì đó có mặt tại nơi

này?”

Đây thực sự là một trong những nguyên nhân chính mà bà ta cố ý đến đây, thật

hiếm khi đúng lúc hắn ở gần đây, bà ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ

Thám Hoa lang rốt cuộc như thế nào, cư nhiên có thể văn võ đều tuyệt đỉnh,

cùng cảnh giới lại có thể đánh bại đệ tử chân truyền của mình.

Nhưng mà quan sát khắp hiện trường, với nhãn lực của mình, bà ta vẫn không

thể xác định được ai là Thám Hoa lang mà Văn Nhược Vị nói tới. Ở trong mắt

bà ta, trong số những người ở tại đây, người duy nhất gần nhất với mục tiêu dự

đoán của bà ta chính là Hướng Chân, nhìn gã ta có vẻ ngông nghênh, cũng có

đặc điểm của cao thủ trẻ tuổi.

Trì Bích Dao lập tức bĩu môi hất hất về phía nhóm người Dữu Khánh, “Đó, Tên

gia hỏa để ria mép trông hèn mọn đó.”

“Hắn?” Địa Mẫu rõ ràng thoáng sửng sốt, hơn nữa còn quay đầu nhìn kỹ hơn,

sau đó quay đầu lại hạ thấp giọng hỏi: “Ngươi không nhìn lầm chứ, không phải

là tên cõng kiếm kia sao?”

Trì Bích Dao: “Không phải, ta không biết tên cõng kiếm đó, là tên ria mép kia,

do phía Phượng Kim Kỳ dẫn tới giới thiệu, thậm chí hắn còn lên mặt với ta, có

hóa thành tro ta cũng sẽ không nhận lầm. Có phải nhìn hai nhúm ria mép đó rất

ngứa mắt hay không, có muốn ra tay nhổ sạch hay không hả?”

Địa Mẫu hơi nhíu mày, “Ánh mắt Văn nha đầu quả thực có vấn đề. Xem ra ta

nên quan tâm tới chung thân của nó rồi.”

Dứt lời xoay người rời đi.

Trì Bích Dao vội hỏi: “Còn ta thì sao? Phải làm gì chứ?”

“Tự làm tự chịu, đừng có lại đi tìm đường chết, trước tiên thành thật ở lại đây

đi.” Địa Mẫu xoay lưng về phía nàng ta, ném lại một câu, rồi lắc mình biến mất

trong màn đêm.

Tốc độ này rõ ràng bộc lộ ra thực lực kinh khủng của bà ta, khiến đám người

Dữu Khánh phải quay mặt nhìn nhau.

Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng nhìn mình kia, Nam Trúc đột nhiên không rét mà run.

Trên ngọn núi phụ của Thiên tộc sơn, trước động phủ hang đá, Chung Nhược

Thần và Văn Nhược Vị đang nói chuyện với người của Ty Nam phủ, tìm hiểu

xem chuyện gì đã xảy ra lúc trước.

Cảnh tượng giao đấu tráng lệ lúc trước là do Địa Mẫu xuất thủ can thiệp vào,

hai tỷ muội vừa nhìn liền biết sư phụ đang ở trên núi, lập tức chạy đến đây bái

kiến.

Nào ngờ, đến không đúng lúc, bà ta đã ra ngoài. Nhưng cuối cùng cũng chờ

được rồi, bóng dáng của Địa Mẫu lóe lên, rơi xuống bên ngoài hang động.

“Sư phụ.” Hai tỷ muội nhanh chóng hành lễ bái kiến.

Địa Mẫu ừ một tiếng, rồi cất bước đi vào bên trong.

Văn Nhược Vị xách váy đuổi theo, “Sư phụ, con nghe nói Hoa tỷ bị Thiên tộc

vạch đất giam cầm, tỷ ấy không có việc gì chứ?”

“Hoa tỷ” là cách hai tỷ muội xưng hô với Trì Bích Dao, vốn dĩ các nàng gọi là

dì, nhưng Trì Bích Dao cảm thấy gọi mình như vậy nghe già quá, nói rằng bên

nào gọi bên đó, sau đó liền có xưng hô “Hoa tỷ”.

Địa Mẫu thuận miệng ứng phó, “Tạm thời không thể chết được.”

Đôi mắt sáng ngời của Văn Nhược Vị chợt lấp lóe vẻ lanh lợi, “Hoa tỷ gặp rủi

ro, sư phụ, tỷ muội chúng con đi thăm một chút a.”

Địa Mẫu đột nhiên dừng bước, xoay người lại, nhìn thẳng vào nàng ta, ý vị sâu

xa, hỏi: “Thăm? Mắt ngươi như mù vậy, có gì hay mà thăm?”

Văn Nhược Vị làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nói: “Sư phụ, bình thường Hoa tỷ

rất tốt với chúng ta, bây giờ tỷ gặp rủi ro, chúng ta làm sao có thể không quan

tâm?”

Địa Mẫu ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Chung Nhược Thần trầm lặng một bên,

“Ngươi cũng muốn đi thăm?”

Chung Nhược Thần khẽ gật đầu, “Vị Vị nói không sai, Hoa tỷ đối xử rất tốt với

chúng con, nếu như thuận tiện, về tình về lý, chúng con cũng nên đến thăm.”

Địa Mẫu xoay người, tiếp tục đi tới, “Ra ngoài nói bọn họ sắp xếp đi.”

Đây là đã đồng ý rồi, Văn Nhược Vị vui mừng nhảy dựng lên, khom người cảm

tạ từ xa, “Cảm tạ sư phụ thành toàn.”

Tạ xong lập tức xoay người lại, cầm tay tỷ tỷ lôi kéo rời đi.

Ở bên trong động phủ hang đá, Địa Mẫu ngồi xuống, ngón tay gõ gõ bàn đá, lập

tức có người ở bên ngoài nghe tiếng đi vào.

Địa Mẫu hỏi: “Hai tỷ muội các nàng có hỏi chuyện Thám Hoa lang không?”

Người đến thoáng sửng sốt rồi trả lời: “Không có.”

Địa Mẫu khá ngạc nhiên, “Không hỏi?”

Người đến tựa như ý thức được điều gì đó, vội vàng giải thích tỉ mỉ: “Hỏi trận

giao tranh lúc trước là chuyện gì xảy ra, ta nói là Trì bảo chủ và Thiên Vũ đánh

nhau, các nàng tương đối lo lắng cho Trì bảo chủ, hỏi thăm tình trạng của Trì

bảo chủ, ta nói đã bị mang đến nơi trên Thiên tộc sơn được dùng làm lao tù

giam lại rồi, tạm thời không có việc gì. Văn cô nương hỏi tiếp có phải một

nhóm người bị bắt trước đó cũng bị giam tại đó hay không, ta nói có một bộ

phận là như vậy, sau đó Chưởng lệnh ngài trở về. Mọi việc trải qua như vậy.”

Địa Mẫu hừ lạnh một tiếng, không có hỏi thêm gì nhiều, phất tay ra hiệu cho

người đến lui ra.