Người phụ nữ Thiên tộc này tên là Dã Đông Đông, “Dã” là họ của Thiên tộc.
Dã Đông Đông là tâm phúc của vị Đại tộc trưởng Thiên tộc kia, thường chạy
việc lặt vặt cho Đại tộc trưởng, thái độ của bà ta về cơ bản là có thể đại biểu cho
ý của Đại tộc trưởng tứ.
Không có nhìn thấy là ai đã xuất thủ sao? Hai người đương nhiên không có lá
gan để đánh tiếp nữa, Thiên Vũ và Trì Bích Dao đều phải chấp nhận hiện thực
và bị mang đi.
Lão ma ma tổng quản Vạn Hoa bảo nâng đỡ Trữ Bình Côn chìm trong hôn mê
đi theo ở phía sau, cất tiếng gọi, “Bảo chủ.”
Trì Bích Dao quay đầu lại, thấy vậy căn dặn một câu, “Ngươi dẫn hắn về
Phượng tộc chữa thương trước đi.”
Tại nơi này, lão ma ma cũng không còn cách nào khác, đành phải tuân theo
mệnh lệnh.
Hai người bị bắt đi còn có thể làm gì chứ, cho dù là để truy cứu trách nhiệm,
trước đó cũng phải tìm hiểu rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì.
Đưa hai người đến địa điểm thẩm vấn, khi vừa bắt đầu tra hỏi, hai người lập tức
bắt đầu tranh cãi nhau.
Thiên Vũ chỉ trích Trữ Bình Côn xúi giục Long Hành Vân gây rắc rối trên địa
bàn của Thiên tộc, y đương nhiên không thể ngồi yên, về tình về lý Thiên Lưu
sơn đều phải dạy cho Trữ Bình Côn một bài học, thậm chí còn chỉ rõ ra rằng Trì
Bích Dao chính là chủ mưu đứng đằng sau.
Đối với lời buộc tội này, Trì Bích Dao thực sự khó thể giải thích rõ ràng, dù sao
thì trước đây chính là nàng ta tố cáo sự việc với Thiên tộc, và diễn biến tình
hình mà Thiên tộc điều tra được trước đó cũng gần như vậy. Lúc trước, nàng ta
không nghĩ sự việc sẽ trở thành như thế này, bị Thiên Vũ trực tiếp chen tay vào
làm cho tính chất sự việc bị thay đổi. Bây giờ nàng ta chỉ có thể khăng khăng
nói rằng là vì Thiên Vũ động thủ trước, nàng ta không có cách nào khác mới
phải động thủ để cứu người.
Sự việc xảy ra cũng không phức tạp, cả hai bên đều không phủ nhận điều gì, sau
khi hỏi rõ tình hình, Dã Đông Đông lập tức đi gặp Đại tộc trưởng để xin ý kiến
nên xử lý như thế nào, thực sự là bởi vì bối cảnh của hai người động thủ này rõ
ra đó, không phải người bình thường, với thân phận và địa vị của cá nhân bà ta
là không kham nổi hậu quả của việc tự ý xử lý.
Sau khi quay trở lại, bà ta không có nói cho người khác biết tình hình như thế
nào, trực tiếp bảo người áp giải Thiên Vũ và Trì Bích Dao đi cấm túc.
Vì vậy ba sư huynh đệ Dữu Khánh được gặp lại người quen cũ, vừa mới gặp Trì
Bích Dao cách đây không lâu đương nhiên sẽ không quên, và thời gian ở trong
Tiểu Vân gian với Thiên Vũ thì càng lâu hơn nữa, lúc đó còn bị người ta nhiều
lần thẩm vấn nha, làm sao có thể không quen thuộc.
Khiến bọn hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, người của Thiên
tộc cư nhiên lại vạch đất làm lao tù, sau đó bắt buộc hai người phải đứng vào
đó. Hai người mặc dù có vẻ rất không muốn, nhưng cũng không thể không tuân
lệnh.
“Không phải chứ? Ai za, hai vị này tại sao lại bị giam cùng với chúng ta rồi
chứ?” Nam Trúc vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn phản ứng trên nét mặt gã, dường như
cảm thấy rất vinh hạnh, quả nhiên, gã quay đầu lại lẩm bẩm nói với mấy người
bọn hắn: “Chúng ta bị giam chung với bọn họ cùng một chỗ, là bạn tù với nhau,
trải nghiệm như vậy nói ra e là sẽ khiến biết bao người ghen tị nha?”
Hướng Chân, Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết đồng loạt soàn soạt quay nhìn gã.
Nhất là Hướng Chân, gã ta thật sự muốn mở đầu Nam Trúc ra xem bên trong đó
chứa cái gì, lúc này chúng ta chẳng phải cần lo lắng cho số phận của mình sao?
Vậy mà còn có tâm tư suy nghĩ tới việc tìm người khoe khoang khoác lác trong
tương lai.
Nhưng vẫn chưa hết, ngay sau đó Nam Trúc lại có vẻ hả hê nói: “Lão Thập
Ngũ, không phải ngươi nói có thể là mụ đàn bà này hãm hại chúng ta sao? Bây
giờ thì hay rồi, đã phải chia sẻ hoạn nạn cùng chúng ta rồi nha.”
Dữu Khánh không có tâm trạng đi tán nhảm với gã, lẩm bẩm mấy câu nghi
hoặc, “Người của Đại thánh, người của Địa Mẫu, lại cam chịu bị giam cầm ở
đây, chẳng lẽ vừa rồi là bọn họ đánh nhau ư?”
Phía bên kia, đám người Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa nhìn thấy Thiên Vũ và
Trì Bích Dao cũng bị bắt tới đây chịu phạt, đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thiện Tri Nhất nhìn hai người, trầm ngâm suy nghĩ.
Trong khi đó, Trì Bích Dao thỉnh thoảng nhìn về phía Dữu Khánh, vẻ mặt ít
nhiều có phần khó chịu nổi, mình có mưu tính hãm hại tên đó, không nghĩ tới
lại tự lấy đá ghè chân mình, cuối cùng mình rơi vào số phận như hắn.
Về phần Thiên Vũ, sau khi quét mắt nhìn quanh hiện trường, y liền đứng sừng
sững tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, như thể y không có bất kỳ hứng thú nào với
những chuyện bên ngoài.
Nhân viên Thiên tộc áp giải phạm nhân đến đây rồi rời đi chưa được bao lâu, lại
có người đi tới, một gã nhân viên Thiên tộc đi trước dẫn đường, dẫn theo Địa
Mẫu chắp tay sau lưng tới đây.
Địa Mẫu vừa xuất hiện, thần sắc của Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa lập tức trở
nên nghiêm túc, trong vô thức cảm thấy kìm nén.
Thiên Vũ thì có vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Khóe miệng Trì Bích Dao hiện ra nét tươi cười nhè nhẹ, nàng ta biết người bạn
thân này của mình sẽ không bỏ mặc mình.
Mấy người Dữu Khánh thì ánh mắt rất vụng về, có một số việc đời bọn hắn
chưa từng thấy qua, hoàn toàn không nhận ra đó là Địa Mẫu, chỉ cho rằng lại
bắt một người tới giam giữ ở đây.
Khi hai người đi qua cách bọn hắn không xa thì Nam Trúc còn vẫy tay với nhân
viên Thiên tộc dẫn đường, chỉ tay xuống ô kẻ dưới chân mình, ra hiệu cho
người ta thấy rõ rằng mình không có ra khỏi ô, trọng điểm là còn nhanh chóng
chỉ chỉ về phía dưới chân đám người Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa, ám chỉ cho
nhân viên Thiên tộc nên đi kiểm tra bọn họ.
Dù sao bọn họ đã quét dọn sạch sẽ tro bụi dưới chân, bất cứ lúc nào cũng có thể
nhìn thấy vạch kẻ, có thể đảm bảo mình không có vượt ra khỏi giới hạn ô kẻ,
nhưng người khác thì chưa chắc.
Gã làm vậy, chủ yếu là vì Dữu Khánh từ lâu đã bày tỏ sự nghi ngờ đối với mấy
nhóm người Thiện Tri Nhất, Nam Trúc nghĩ rằng nếu có thể dùng việc này
khiến cho Thiên tộc giết chết mấy người đó, vậy thực sự là đã hỗ trợ giúp bọn
họ giảm đi không ít rắc rối.
Người khác không biết dụng tâm hiểm ác của tên mập này, nhưng mấy người
Dữu Khánh là nhìn gã với vẻ mặt không nói nên lời, chút tiểu xảo bỉ ổi này thật
sự chẳng ra gì.
Không biết tên nhân viên Thiên tộc đó nhìn thấy có hiểu được hay không,
nhưng Địa Mẫu là xem không hiểu, bà ta nhịn không được liếc nhìn nhóm
người Nam Trúc một cái, phát hiện thấy nhóm người này hình như là nhóm
người thoải mái nhất trong số đám người bị cấm túc tại đây.
Bị nơi này bắt giữ mà vẫn có thể tự nhiên thoải mái không lo không lắng như
vậy, khiến bà ta ít nhiều có phần ngạc nhiên, ít nhất là hiếm thấy.
Nam Trúc quay đầu lại nhỏ giọng thì thầm với mấy người: “Người không phải
nam cũng không phải nữ đó, căn cơ không tệ, còn rất xinh đẹp. Chậc chậc, tại
nơi hoang dã này, thật là nhiều mỹ nhân a, hết người này tới người khác. Lão
Cửu, có thích không? Nhìn tuổi tác, trông rất xứng với ngươi. Có cơ hội ta sẽ
tác hợp giúp?”
Mục Ngạo Thiết mặt không biểu cảm nói: “Ta không xứng, ngươi giữ cho mình
đi.”
Nam Trúc: “Cũng bởi bây giờ còn có việc, nếu không ta thực sự sẽ không khách
khí.”