Người nào dám đánh nhau tại Thiên tộc sơn?
Có một số động tĩnh vừa nghe liền biết là làm thật, hơn nữa vừa nghe là biết đó
là cao thủ rất cường đại, một khi loại cao thủ này buông tay buông chân đánh
nhau, bọn họ có thể đánh sụp đổ toàn bộ Thiên tộc sơn trong nháy mắt.
Đang ngồi không yên trong lều, Phượng Kim Kỳ lại lần nữa rời khỏi tấm da thú
màu đỏ tươi, phi thân lên bầu trời đêm quan sát.
Bất kể là đại bộ lạc, hay là tiểu bộ lạc, bất kể thực lực cao hay thấp, tộc trưởng
của các tộc dồn dập đứng lên, chạy ra ngóng nhìn.
Đám người Dữu Khánh chỉ cảm thấy mặt đất chấn động, đất rung núi chuyển.
Bọn hắn kinh nghi nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này không thích hợp ở lâu,
nhưng không ai dám tự tiện rời khỏi vạch kẻ dưới chân.
Những người khác không quan tâm đến việc nói chuyện, nhưng Nam Trúc nhất
định là phải lên tiếng, “Cái quỷ gì vậy? Có cao thủ đánh nhau tại Thiên tộc sơn
hay sao?”
Phía bên kia, Thời Giáp cũng kinh ngạc, “Trang chủ, thực lực này hẳn là không
kém gì Cao Huyền a?”
Thiện Tri Nhất sắc mặt nghiêm nghị.
Kiếm thị nhanh chóng lật chuyển hộp lớn đựng kiếm phía sau lưng ra phía
trước, cầm tại trong tay, chuẩn bị sẵn sàng cúi đầu nâng kiếm để Thiện Tri Nhất
có thể rút kiếm bất cứ khi nào.
Hướng Chân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt Thiện Tri Nhất.
Chiếc áo sam trên người Thiện Tri Nhất bắt đầu không gió tự lay động, dần dần
một luồng khí cơ lạnh lẽo và sắc bén hiện ra, rồi nhanh chóng làn tràn toàn bộ
khu đất bằng trên đỉnh núi.
Ở bên sườn núi, một đống lửa do thủ vệ đốt lên lúc trước đã gần như dập tắt,
ánh lửa nho nhỏ chập chờn trên đống than đỏ rực, nổi bật trong đêm tối, trông
rất bắt mắt. Lúc này, ánh lửa dường như đã bị khí cơ lạnh lẽo đó làm cho đông
lại, ngừng lắc lư.
Sau đó mấy người Dữu Khánh mới nhận ra được, lúc này bọn hắn mới dồn dập
quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía ông ta, tất cả đều thầm kinh ngạc, vị này
còn dám xuất thủ tại nơi đây hay sao?
Đột nhiên, một cơn gió mạnh tràn tới, dường như chỉ trong nháy mắt đã quét
qua khắp tất cả các ngóc ngách trên Thiên tộc sơn, ngay cả nỗi lòng của mỗi
người tựa như cũng bị cơn gió này lay động, thoáng cái liền thổi tan khí cơ bộc
phát ra trên người Thiện Tri Nhất. Sắc mặt Thiện Tri Nhất đại biến, nhanh
chóng thu liễm khí cơ mình đang vận sức chờ phát động kia.
Đống lửa đó cũng bị gió thổi bay, cuồn cuộn quay tròn bay lên trời, than lửa đỏ
rực bập bùng, những đốm lửa tung bay trong gió, trông rất đẹp mắt.
Đám người đang đứng trong lao tù vô hình vội vàng quan sát toàn bộ Thiên tộc
sơn, lúc này mới phát hiện ra rằng, không chỉ có đống lửa chỗ bọn họ mới bị gió
cuốn bay, dường như toàn bộ đống lửa đang bốc cháy trên Thiên tộc sơn này
đều bay lên, giống như một cơn mưa sao sa tập trung bay về cùng một chỗ, cảnh
tượng trông rất ngoạn mục.
Tại bên trong khu trại của Quỳ tộc, Quỳ Quỳ chỉ đến những chấm sáng lấp lóe
vọt bay trên Thiên tộc sơn, kinh ngạc hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Trong các bộ tộc, không biết có bao nhiêu người có nghi vấn tương tự.
Cơn gió mạnh vù vù thổi qua, giống như thổi rơi sao giăng đầy trời, tạo ra một
cơn mưa sao sa, sau đó, vô số sao lửa nhanh chóng tụ tập lại thành hai con hỏa
long, một trái một phải lao về phía hai người Thiên Vũ và Trì Bích Dao đang
động thủ đất rung núi chuyển, cũng may mà hai người coi như vẫn có kiềm chế,
không dám thật sự đánh cho long trời lở đất.
Nếu bọn họ thật sự đánh sụp Thiên tộc sơn, sẽ không ai có thể bảo vệ được bọn
họ.
Hai con hỏa long than lửa đang vọt tới từ hai bên đột nhiên va chạm vào nhau,
tụ tập lại, nhanh chóng chồng chất tạo thành hình dáng hai bàn tay đỏ bừng, hơi
dừng lại lơ lửng giữa trời rồi lập tức bùng cháy lên ngọn lửa hừng hực, đột
nhiên như Phật chắp tay, kéo theo ánh lửa rừng rực vỗ tối hai người đang đánh
nhau, tốc độ và uy thế kinh người, âm thanh vù vù như tiếng trời lẩm bẩm.
Đang đánh nhau khó phân, Thiên Vũ và Trì Bích Dao kinh hãi, song song bay
vọt lên không trung để tránh đi, nhưng phát hiện lúc này muốn né tránh thì đã
muộn rồi, hai người phản ứng cũng nhanh, không có thương lượng bất cứ điều
gì, trong lúc gấp gáp vẫn tự liên thủ với nhau, lưng đối lưng, một người toàn lực
đối phó hỏa chưởng phía bên trái, người kia thì toàn lực đối phó hỏa chưởng
phía bên phải.
Oanh! Giống như sấm sét vang trời.
Hai cự chưởng rực lửa vỡ tan ra tại khoảnh khắc hợp lại với nhau, trong đám
đốm lửa bùng lên đẹp mắt, Thiên Vũ và Trì Bích Dao cùng sặc ra máu tươi, hai
đại tu sĩ Cao Huyền đã bị một đòn này đánh cho bị thương nặng. Bị thương thân
thể chỉ là thứ yếu, quan trọng là sợ vô cùng.
Trong cơn cuồng phong như sóng xung kích, lão ma ma xách theo Trữ Bình
Côn bị thương nặng lướt bay đi tránh né.
Trữ Bình Côn vẫn còn sống, lúc trước bị Thiên Vũ ném ra ngoài, không biết có
phải muốn giữ lại người sống hay không, dù có cơ hội giết lão ta nhưng Thiên
Vũ vẫn không hạ sát thủ.
Lão ma ma hạ xuống đất quay đầu nhìn lại, mặt đầy kinh hãi, hiển nhiên, chủ
nhân nơi này không phải người điếc, không thể khoanh tay ngồi xem Thiên tộc
sơn bị người phá hủy, đã xuất thủ rồi.
Cự chưởng ngọn lửa vỗ vào nhau vỡ ra nhưng vẫn chưa tan rã, vô số ngọn lửa
vỡ vụn đan xen vào nhau, cảnh tượng đẹp đến chấn động lòng người, nhưng lại
dao động khiến cho Thiên Vũ và Trì Bích Dao ở trong đó hoa cả mắt, không
biết đông tây nam bắc, phải liều mạng thi pháp chống đỡ những mảnh vụn ngọn
lửa xung kích. Đột nhiên, sự hỗn loạn trước mắt chợt thay đổi phân tách rõ ràng,
bốn phía lại xuất hiện khoảng trống.
Hai người đang định nhân cơ hội này bay ra ngoài thoát thân, nhưng bởi vì cách
quá gần ở trong đó, hơn nữa ánh lửa xung quanh chói mắt, không nhìn thấy rõ
vô số mảnh vỡ ngọn lửa đang một lần nữa đan xen ngưng tụ thành hình, trong
thoáng chốc phía trước liền ngưng tụ lại thành hai cự chưởng ngọn lửa, hai cự
chưởng thuận thế vỗ tay, ầm ầm khép lại.
Chưa kịp chạy thoát ra ngoài, Thiên Vũ và Trì Bích Dao không chút do dự lại
chia ra mỗi người ngăn chặn một bên.
Oanh, ngọn lửa rung động, hai bàn tay lửa lại đụng vào nhau, tuy nhiên lần này
không bị tan vỡ. Hai người ở trong lòng bàn tay lửa dốc sức chống lại, nhưng là
hai bàn tay lửa nắm lại, nắm chặt hai người tại trong lòng bàn tay hừng hực ánh
lửa.
Thiên Vũ và Trì Bích Dao lập tức nhận thấy mình giống như bị vây ở trong lò
lửa bừng bừng liệt diễm, dốc hết tu vi vẫn không thể phá vỡ lao ra, bị áp chế gắt
gao theo hướng một chiều.
Cuồng phong vù vù thổi mạnh bên ngoài hai bàn tay lửa nắm chặt, gió càng
ngày càng mạnh, quay cuồng xoay quanh như cơn lốc xoáy, ánh sáng của cự
chưởng ngọn lửa trong cơn gió thổi trở nên càng lúc càng rực sáng, rực sáng
đến chói mắt, người nhìn từ xa xa cũng cảm thấy chói mắt.
Nhiệt độ trong lò lửa cũng đang tăng lên rất nhanh, tăng cao đến mức độ khiến
người khó thể chịu đựng nổi, Thiên Vũ và Trì Bích Dao sợ đến mức mặt tái
nhợt không còn chút máu, gần như là hồn phi phách tán, nhận ra rằng chủ nhân
nơi này đang nổi giận, là muốn thiêu sống hai người cho đến chết, như một sự
trừng phạt nghiêm khắc. Hai người dốc hết tu vi để chống chịu nhiệt độ cao
đang tăng lên dữ dội.