Chính vào lúc này, Hướng Chân cũng được đưa trở lại, là người cuối cùng trở
về sau cuộc thẩm vấn, gã được mọi người rất chú ý.
Tô Bán Hứa đứng lẻ loi một mình một chỗ nhìn chằm chằm vào gã, phía bên
Thiện Tri Nhất cũng đang nhìn chằm chằm.
Trong bóng đêm mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng sau một hồi quan sát cẩn
thận, Thời Giáp vẫn không nhịn được cất tiếng thở dài, “Xem ra những người bị
phạt đứng tại nơi này đều không bị cực hình, dù sao cũng là không có bằng
chứng. Những người bị bắt tại hiện trường thì thật thê thảm.”
Trong quá trình thẩm vấn, bọn họ từng bị mang đi để nhận mặt hung thủ mai
phục tập kích Trữ Bình Côn, những đệ tử của Quy Kiếm sơn trang được phái đi
phục kích rồi bị bắt ngay tại hiện trường, ngay cả cơ hội giãi bày cũng không
có, bị tra tấn vô cùng thê thảm, máu chảy đầm đìa.
Bọn họ cũng không thể nói đó không phải là người của Quy Kiếm sơn trang,
người đã bị bắt tại trận, không chịu nổi tra tấn, chỉ có thể thừa nhận đó là người
của mình, nhưng một mực khẳng định mình không biết tình hình, nói chung
chính là nhất quyết không thừa nhận mình có tham dự vào việc này.
Thiện Tri Nhất chậm rãi lên tiếng, “Ngươi thật sự cho rằng không dùng cực
hình tra tấn chúng ta là bởi vì không có bằng chứng sao? Cho dù bọn họ trực
tiếp giết chết chúng ta, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Ngươi cho rằng
bọn họ không dám làm như vậy ư? Họ không tra tấn chúng ta, chỉ là bởi vì tình
thế chưa rõ ràng. Hơn nữa, việc người của chúng ta động thủ ngay tại nơi đây
thực sự rất không hợp lẽ thường, quả thực có khả năng là có người đang cố ý vu
oan hãm hại chúng ta. Đại tộc trưởng có thể diện của Đại tộc trưởng, ông ta có
thể tùy ý giết kẻ vô tội chúng ta, nhưng sẽ không dễ dàng chấp nhận bị người
khác đùa bỡn lợi dụng. Khi tình hình đã sáng tỏ ngươi hãy nhìn xem.”
Thời Giáp nghe vậy trong lòng run lên, hạ thấp giọng hơn chút nữa, nói: “Trang
chủ, nếu cứ tiếp tục bị tra tấn như vậy, ta lo lắng trong số những đệ tử đó có
người không chịu nổi, một khi khai ra…”
Thiện Tri Nhất mặt không biểu cảm, “Với tình trạng của chúng ta bây giờ, bị
giới hạn tại đây, không thể liên hệ với bên ngoài, lo lắng cũng vô ích, chờ xem
đi. Hơn nữa, lo lắng nhất cũng không phải là chúng ta, xảy ra chuyện không
mong muốn như thế này, có người còn lo lắng, sốt ruột hơn cả chúng ta. Nếu là
ta không còn đường để đi, đường của người nào đó cũng phải kết thúc rồi.”
Thời Giáp nghe vậy trong lòng rung động, “Trang chủ, ý của ngài là, người bày
mưu đặt kế để ngài làm sẽ nghĩ cách đưa chúng ta ra ngoài sao?”
Thiện Tri Nhất: “Hoặc là cứu ta, hoặc là tới đây giết ta diệt khẩu. Chỉ cần hắn
có thể làm được, ta không có ý kiến, hắn muốn chọn thế nào cũng được.”
Ánh mắt Thời Giáp lấp lóe, lão ta cũng không biết người đứng phía sau màn đó
rốt cuộc là ai, mỗi lần kết nối giao tiếp với lão ta chắc chắn đều không phải là
chính chủ, chỉ biết rằng người có thể sai khiến Trang chủ làm việc nhất định
không phải kẻ đơn giản, nhất là có thể khiến cho trang chủ làm loại chuyện này,
đây tuyệt đối không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Lúc trước lão ta đã từng hỏi, nhưng Trang chủ bảo lão ta không nên hỏi những
điều không nên hỏi, cho nên lão ta không dám hỏi tiếp nữa. Lúc này, lão ta
thuận miệng nói một câu biểu thị lòng trung thành, “Trang chủ yên tâm, nếu
như tra xét đến ta, Thời Giáp nhất định lấy cái chết báo đáp.”
Thiện Tri Nhất liếc lão ta một cái, “Nếu thật sự tra xét đến ngươi, ngươi cảm
thấy một mình có thể gánh được toàn bộ trách nhiệm ư? Người khác có thể tin
tưởng không có liên quan gì với ta sao?”
Thời Giáp cúi đầu im lặng, biết rằng chuyện này rất khó xử lý, tại thời điểm Đại
Hoang tự lại gây ra chuyện như vậy, người đứng đầu Đại Hoang Nguyên sợ là
sẽ giết gà dọa khỉ, cảnh cáo người khác. Gần như không thể nào vớt được người
ra khỏi tay người ta, trừ khi là người có địa vị tương đương mới có thể diện lớn
như vậy.
Trên một ngọn núi phụ của Thiên Tộc sơn, có một nam một nữ đứng tại bên rìa
núi trước một động phủ hang đá. Hai người nhìn xuống khung cảnh các bộ tộc
tụ tập trên hoang nguyên mênh mông trong đêm tối, đèn đuốc rực rỡ và trăng
sao tỏa sáng, tạo nên một vẻ đẹp rất riêng.
Nữ tử mảnh mai xinh đẹp không phải ai khác, chính là bảo chủ Vạn Hoa bảo,
Trì Bích Dao.
Nam nhân chắp tay sau lưng đứng sóng vai với nàng ta là một mỹ nam tử, mặc
y phục màu trắng thanh đạm, dáng vẻ thanh nhã.
Làn da trắng nõn, thân thể mảnh khảnh, mái tóc đen sạch sẽ được cuộn lại trên
đỉnh đầu, cài một cây trâm cài tóc kiểu nam.
Tuy nhiên, với khuôn mặt trong sáng và xinh đẹp như thế, trên dáy tai có lỗ đeo
hoa tai, cùng với bộ ngực đầy đặn căng tròn đó, không điểm nào không chứng
tỏ đây là một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc nam trang.
Chỉ là, khí độ của nữ nhân này rất không tầm thường, một đôi mắt phượng khi
thì toát ra hàn quang, khi thì trừng mắt lạnh như băng trong sự bễ nghễ lộ ra nét
sắc bén nhiếp tâm hồn người, nhìn chính diện, thật cao ngạo lạnh lùng!
Có thể xuất hiện vào lúc này tại nơi đây, còn có thể làm cho Trì Bích Dao cùng
theo bên cạnh, không phải ai khác, chính là Địa Mẫu Lạc Vân Phinh.
Trì Bích Dao đang huyên thuyên kể về những gì đã xảy ra tối nay.
Những chuyện hôm nay, trước đó nàng ta không có nói cho Địa Mẫu biết, là
Địa Mẫu được biết Dữu Khánh bị bắt, và Trì Bích Dao cũng tham dự trong đó,
nên mới gọi nàng ta đến đây hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe kể xong, Lạc Vân Phinh liếc mắt nhìn nàng ta, hỏi: “Vì sao trước đó
không nói cho ta biết?”
Trì Bích Dao lườm bà ta một cái, “Làm sao nói cho ngươi được? Nói cho ngươi
biết, với tính cách cao ngạo của ngươi, của ái đồ ngươi, bức ép Thám Hoa lang
tới lấy ư? Ngươi có thể hạ mặt mũi xuống được như vậy sao? Được rồi, chuyện
của Chung Nhược Thần cứ treo mãi như vậy cũng không được, càng kéo dài,
một cô nương đang rất tốt sẽ biến đổi khác thường. Nếu hai sư đồ các ngươi đều
đã chú ý, vậy thì đừng có cứ cố chấp như vậy nữa. Việc này, để ta làm giúp
ngươi đi. Ác nhân do ta làm, không có liên quan gì với ngươi.”
Lạc Vân Phinh bình thản nói: “Tại sao người còn không rõ, nói ngươi duy trì
một khoảng cách nhất định với ta là vì tốt cho ngươi. Cảm thấy có ngươi hay
không cũng được, như vậy mới không đáng động tới ngươi, điều này là nguyên
nhân ngươi có thể tiêu dao tại Vạn Hoa bảo đến nay. Còn nếu ngươi nếu có thể
làm chủ vì chuyện của sư đồ chúng ta, vậy giá trị lợi dụng sẽ rất lớn, có hiểu
không?”
Trì Bích Dao: “Yên tâm đi, không có ai biết được, người ngoài bàn luận về
chuyện này, chỉ cho là người bên dưới ta tranh chấp kinh doanh với Thám Hoa
lang mà gây ra náo loạn, là Thám Hoa lang khẩu xuất cuồng ngôn khinh nhờn
Vạn Hoa bảo, vì vậy ta mới ra tay trừng trị hắn. Khi ép hắn khuất phục, ta cũng
chỉ nói riêng với hắn, không có khả năng để cho người ngoài biết được.”
Lạc Vân Phinh khẽ lắc đầu, “A Dao, lần này ngươi không nên cuốn vào.”
Trì Bích Dao không cho là đúng, “Lạc Lạc, yên tâm đi, đã an bài ổn thỏa, sẽ
không có vấn đề gì.”
Chính vào lúc này, có một nhân viên Ty Nam phủ bước nhanh tới, hai tay dâng
lên một phong thư, “Chưởng lệnh, Văn cô nương gửi thư.”
Trì Bích Dao nghe vậy ngạc nhiên, “Văn Nhược Vị sao? Gần như thế, còn gửi
thư làm gì?”
Lạc Vân Phinh: “Tỷ muội các nàng chạy tới Đại Hoang Nguyên từ sớm, không
biết ta cũng tới đây.”