Bán Tiên

Chương 1031: Vạch đất làm lao tù (2)




Cho dù Đại Hoang Nguyên độc lập với bên ngoài như thế nào đi nữa, vị Đại tộc

trưởng đó cũng không có khả năng thật sự không quan tâm đến bất kỳ đạo lí đối

nhân xử thế nào, nếu không, Đại Hoang tự lần này sẽ không cần phải cố ý mở ra

một lỗ hổng để tiếp nhận nhiều khách khứa đến xem náo nhiệt như vậy.

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng nữ nhân

đó rõ ràng có phần hả hê trước sự bất hạnh của mình, hắn liền biết rõ, chuyện

này chính là nhằm vào hắn.

Hắn muốn làm cho Vạn Hoa bảo cùng với phía Thiện Tri Nhất, Tô Bán Hứa

đấu nhau ngươi chết ta sống để đạt được mục đích của mình, kết quả Trì bảo

chủ người ta càng đơn giản, trực tiếp hơn, chính là xử hắn, về phần Thiện Tri

Nhất và Tô Bán Hứa chỉ là tiện thể giải quyết mà thôi.

Không phải ngươi nói Vạn Hoa bảo chỉ là cái rắm sao? Hiện tại người ta liền

cho ngươi biết biết cái rắm này lợi hại như thế nào.

Lúc trước hắn còn cho rằng nữ nhân này không dám làm xằng làm bậy với hắn

tại nơi đây vào lúc này, kết quả người ta liền trừng trị hắn công khai, rõ ràng

như vậy đó.

Sơn đạo quanh co khúc khuỷu, cuối cùng cả nhóm bị đưa đến trên một ngọn núi

khác nằm nhấp nhô phân nhánh tại lưng chừng Thiên Tộc sơn. Trên đỉnh núi

này có một vùng đất bằng phẳng do con người tạo ra. Bọn hắn nhìn thấy nhân

viên Thiên tộc động thủ vạch ra từng ô trên mặt đất, sau đó bắt buộc đám “Nghi

phạm” bị bắt bọn hắn tiến vào đứng trong những ô kẻ được vạch ra đó.

Một người đứng trong một ô. Sau khi tất cả đều đã đứng vào chỗ, một gã nhân

viên Thiên tộc đưa ra lời cảnh cáo nghiêm khắc đối với mọi người, “Không

được ra khỏi ô khi chưa được cho phép, nếu không, giết không tha!”

Đám người Dữu Khánh theo bản năng cúi nhìn ô kẻ dưới chân, phạm vi rất nhỏ,

chỉ có thể đứng bằng một hoặc hai chân, thậm chí muốn ngồi cũng không thể

ngồi, chỉ cần ngồi xuống, chắc chắn sẽ đè ra khỏi vạch kẻ. Điều này chẳng khác

gì với bị phạt đứng?

Đưa ra lời cảnh cáo xong, người đó dẫn đám người rời đi, chỉ để lại hai gã thành

viên Thiên tộc tại hiện trường tản bộ trông coi.

Về sau lại, ngay cả hai tên nhân viên tản bộ đó cũng không biết đi tản bộ đến

nơi đâu rồi, nói cách khác, ngay cả một người trông coi cũng không có, trên

người bọn hắn cũng không có bất kỳ xiềng xích gì, thậm chí ngay cả tu vi cũng

không bị khống chế, có nghĩa là bọn hắn có thể bỏ chạy bất cứ khi nào.

Lúc ban đầu, bọn hắn còn cảm thấy rất ngạc nhiên, thỉnh thoảng đảo mắt cẩn

thận quan sát xung quanh, không biết có kẻ nào đang âm thầm giám thị bọn hắn

hay không, dù sao, bọn hắn là không phát hiện được gì.

Theo thời gian dần dần trôi qua, bọn hắn dần dần cảm nhận được uy lực của

những ô kẻ dưới chân, không ai dám thừa dịp trời tối để dời chân khỏi ô, dù chỉ

nửa bước, ngay cả Thiện Tri Nhất cũng không dám vượt ra ngoài chút nào.

Dần dần, bọn họ cảm nhận được rõ ràng hơn cái gì gọi là vạch đất làm lao tù.

Trăng sáng sao thưa, gió đêm lành lạnh, bóng cây cỏ rung rinh dao động, chân

một đám người lại giống như mọc rễ, một đường vạch kẻ giam cầm còn tốt hơn

tường đồng vách sắt.

Sau khi cảm thấy xung quanh chắc hẳn không có tộc nhân Thiên tộc nào, Nam

Trúc cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng hỏi Dữu Khánh ở bên cạnh:

“Lão Thập Ngũ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Nếu không phải Hướng Chân cũng đang ở bên cạnh, gã sẽ chất vấn thêm một

câu, ngươi nói không có việc gì là như thế này sao?

Phản ứng tâm tình của gã cũng rất đơn giản, muốn nói nếu mọi việc thuận lợi, ta

liền thừa nhận ngươi làm được, ta đã nghe lời ngươi, xảy ra chuyện, vậy khẳng

định cũng là vấn đề của ngươi.

Dữu Khánh đáp lại gã bằng ánh mắt khinh bỉ, ngay trước mặt Hướng Chân, hắn

không tiện giải thích cái gì, nhưng vẫn hi vọng hai vị sư huynh trong lòng có

nắm chắc, liền cất lời nhắc nhở, “Trừ khi Thiên tộc làm càn không hề nói lý lẽ,

nếu không sự việc chắc chắn không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta sẽ

không có chuyện gì.”

Vẫn là lý lẽ kia, hắn tin tưởng chắc chắn rằng phía bên Thiện Tri Nhất và Tô

Bán Hứa tyệt đối sẽ không bán đứng hắn, có rất ít khả năng Thiên tộc có thể lấy

ra được chứng cứ chứng minh hắn là kẻ chủ mưu, và khả năng dựa vào chứng

cứ để xử lý hắn cũng rất nhỏ. Hắn chỉ sợ Thiên tộc vẫn làm giống như lúc bắt

người, bất chấp tất cả trực tiếp xử lý bọn hắn, nếu thật sự làm càn không nói lý

lẽ, vậy thì phiền phức rất lớn.

Ở hai bên khác, Tô Bán Hứa và Thời Giáp thỉnh thoảng quay nhìn về phía Dữu

Khánh, cũng muốn hỏi Dữu Khánh xem có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, mặc dù cùng ở trên một đỉnh núi, nhưng bọn họ bị phân chia giam

giữ theo những nhóm khác nhau, nếu muốn hỏi thì phải lớn tiếng mới được, với

những chuyện lén lút như vậy, bọn họ làm sao có thể công khai nói ra chứ? Cho

nên, bọn họ nghẹn trong lòng thật khó chịu.

Mấy người Dữu Khánh tụ tập cùng một chỗ, còn có thể nói chuyện với nhau

một chút, Tô Bán Hứa là kẻ không may nhất, toàn bộ thủ hạ đều bị bắt ngay tại

hiện trường sự việc, bây giờ đang bị thẩm vấn, chỉ còn lại một mình y bị nhốt lẻ

loi một chỗ.

Qua thêm một khoảng thời gian, người của Thiên tộc đã quay trở lại, đưa Tô

Bán Hứa đi, rõ ràng là đưa y đi thẩm vấn..

Bên trong khu trại của Tích Lư sơn, nơi những đống lửa không ngủ, hương

thuốc thoang thoảng khắp nơi, mấy tên nhân viên Thiên tộc đột nhiên xâm nhập

vào đây trong màn đêm, kinh động đến chúng nhân Tích Lư sơn, nhưng sự việc

dường như không có liên quan gì với bọn họ, các nhân viên Thiên tộc trực tiếp

tìm đến Long Hành Vân.

Bị gọi tên, Long Hành Vân đứng ở cửa lều, nghi hoặc hỏi: “Tìm ta? Có chuyện

gì?”

Thành viên Thiên tộc dẫn đầu nói: “Có việc cần phải tìm ngươi để xác nhận,

ngươi đi theo chúng ta một chuyến.”

Long Hành Vân nhìn nhìn sắc trời, cau mày nói: “Đêm tối như vậy mà đi đâu?

Có chuyện gì nói tại nơi này luôn đi.”

Giọng điệu của người cầm đầu lập tức trở nên lạnh lùng, hỏi: “Ngươi đi hay là

không đi?”

Long Hành Vân tức thì nổi giận, hỏi ngược lại: “Ngươi có biết ta là ai hay

không hả?”

Ánh mắt người cầm đầu người nhìn gã tức thì chuyển thành giống như nhìn

người chết, từng bước một tới gần Long Hành Vân.

Ngân Sơn Hà bước lên trước một bước xoa dịu, “Đi, chúng ta đi với các ngươi.”

Bặc Tang Tang đi ra ngoài xem xét tình hình, thấy vậy cũng vội vã lên tiếng

thúc giục, “Tam đệ, đi cùng bọn họ đi.”

Lời nói của hai người khiến người cầm đầu dừng lại.

Vì vậy, Long Hành Vân cũng từ bỏ thái độ cứng rắn, cuối cùng cau cau có có bị

mang đi, nhưng là, gã rời đi trong sự mơ hồ, không biết mình đã gây ai chọc ai,

lại bị Thiên tộc tìm tới cửa.

Ngân Sơn Hà chủ động đi theo, trên đường đi cũng có mấy lần hỏi thăm nhân

viên Thiên tộc, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, nhân viên Thiên tộc trả lời rất đơn giản, bọn họ chỉ phụng lệnh làm

việc, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.