Bán Tiên

Chương 1030: Vạch đất làm lao tù (1)




Dù sao đó cũng là mấy nhóm quý khách của Phượng tộc, nói bắt liền lập tức bắt

đi, cho nên các tộc nhân dồn dập hỏi thăm những người bên cạnh xem đã xảy ra

chuyện gì, nhưng không có ai biết được.

Thấy Dữu Khánh cũng bị bắt đi, Phượng Tàng Sơn lộ mặt nhìn xem tình hình

lúc này không trốn được nữa rồi, gã trực tiếp tìm đến A Lạc Công dò hỏi, “A

Lạc Công, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ta cũng không biết.” A Lạc Công lắc đầu, đồng thời nhìn về phía Trữ Bình

Côn đứng chung bên phía Thiên tộc, rất hiển nhiên, việc này chắc chắn có liên

quan đến Trữ Bình Côn.

Trong lòng đại khái đã có suy đoán, chuyện này tám chín phần mười là do tranh

chấp giữa Thám Hoa lang và Trữ Bình Côn gây nên, lúc trước ông ta đã nhận

thấy những dấu hiệu không thích hợp từ hành động của những người này, động

tác của đám nhân viên đều rất lén lút. Hiện lão ta cảm thấy nghi hoặc chính là,

tại sao mấy người Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa cũng bị bắt?

Lúc này, ngay cả Phượng Kim Kỳ vốn rất ít lộ diện cũng rời khỏi tấm da thú

phủ trên người kia, đi ra ngoài trướng bồng, dáng người cao to sừng sững, ánh

mắt chậm rãi đánh giá khung cảnh náo động đã sắp kết thúc.

Vị phụ nhân Thiên tộc kia đi tới trước mặt ông ta, “Phượng tộc trưởng, tìm một

người biết rõ tình hình bên phía các ngươi cùng đi theo chúng ta, hỗ trợ chúng

ta điều tra rõ việc này.”

Phượng Kim Kỳ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thiên tộc phụ nhân: “Không rõ lắm, bắt được hai nhóm người đánh đánh giết

giết nhau, còn chưa hoàn toàn xác định được có liên quan với những người này

hay không.”

Thái độ đối với tộc trưởng Phượng tộc rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với trang chủ

Quy Kiếm sơn trang.

Phượng Kim Kỳ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú về phía A Lạc Công, A

Lạc Công lập tức nhanh chóng tiến tới đây, ông ta dặn dò: “Đã bắt hai nhóm

người đánh đánh giết giết gây náo loạn, có thể dính dáng đến khách của bên

chúng ta, cần phải hỏi thăm tìm hiểu rõ hơn một số tình huống. Ngươi đi cùng

nàng đi.”

“Vâng.” A Lạc Công nhận lệnh, cùng theo phụ nhân Thiên tộc đó rời đi.

Sau đó, Phượng Tàng Sơn cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh phụ thân, “A

cha, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao bọn họ bắt Thám Hoa lang đi?”

Nếu không biết rõ được chuyện gì xảy ra, quay trở về gã làm sao có thể giải

thích với phu nhân của mình? Cho dù không cần giải thích với vợ mình, Thám

Hoa lang là khách do gã đưa đến, gã nhất định cũng phải biết rõ tình hình.

Phượng Kim Kỳ trực tiếp xoay người trở về trong lều, đồng thời ném lại một

câu nói, “Hãy chuẩn bị cho tốt để đối mặt với những khiêu chiến có thể xuất

hiện vào ngày mai. Không cần phải quan tâm đến những chuyện khác.”

Phượng Tàng Vân cũng bị kinh động, y cũng muốn tìm Trữ Bình Côn hỏi thăm

xem đang có chuyện gì xảy ra, nhưng mà không có cơ hội mở miệng, khi nhân

viên Thiên tộc rời đi thì cũng dẫn Trữ Bình Côn cùng đi theo, muốn đưa về hỏi

thăm tình hình cụ thể.

Sóng triều lên sóng triều lại xuống, chỉ còn lại một đám tộc nhân Phượng tộc tụ

tập bên cạnh đống lửa xôn xao nghị luận.

Trên đường một đám “Nghi phạm” bị áp giải đi, Tô Bán Hứa và Thời Giáp

không thể tránh khỏi sự hoảng sợ lúc ban đầu, về sau, khi đã dần dần ổn định

được tâm thần, bọn họ lại rơi vào tình trạng rất kinh ngạc và nghi hoặc.

Đương nhiên, bọn họ cũng biết rằng, chuyện bọn họ phục kích Trữ Bình Côn

nhất định đã bị bộc lộ ra, nhưng vấn đề là Thiên tộc làm sao biết được, và Trữ

Bình Côn là làm sao biết được?

Khả năng lớn nhất chính là có người để lộ thông tin, bọn họ rất tin tưởng vào

phía bên mình, mỗi người đều biết rõ ràng, không phải là người tuyệt đối đáng

tin cậy thì sẽ không được phân công đi thực hiện loại chuyện như thế này, tuyệt

đối phải vô cùng cẩn thận, vậy thì chỉ còn lại có một loại khả năng lớn nhất.

Khi con người tỉnh táo lại sau dục vọng, không còn sự bức thiết của lúc đó nữa,

họ nhìn nhận vấn đề cũng rõ ràng hơn rất nhiều, với những hành vi dắt mũi

đáng ngờ của Dữu Khánh trước đây, họ bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, ngẫm nghĩ

kỹ lại liền thấy cực kỳ kinh khủng, chẳng lẽ đã bị vị Thám Hoa lang đó cố ý bán

đứng?

Tuy nhiên, bọn họ rất nhanh liền nhìn thấy đám người Dữu Khánh cũng bị bắt

giữ dọc đường liên tục kêu oan, nên cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, không

ngốc đến mức bán luôn cả mình a?

Nhưng bọn họ vẫn kết luận rằng khả năng lớn nhất chính là phía bên Dữu

Khánh không cẩn thận để lộ thông tin, hoặc không chừng đã bị phía bên Trữ

Bình Côn gài bẫy, hai người đều có phần nổi giận, hối hận không nên để cho

Dữu Khánh chen tay vào việc này, tin tức nằm vùng gì chứ, nếu sớm biết vậy, tự

mình trực tiếp ra tay giải quyết là được, đã tin tà rồi.

Nhất là Tô Bán Hứa, trong lòng y đã cất lời chửi cha mắng mẹ, loại chuyện này

mà cũng có thể làm thành như vậy, bỏ văn theo võ cái quỷ gì chứ.

Trên đường bị áp giải, Dữu Khánh cũng đang ngẫm nghĩ lại xem rốt cuộc thì

vấn đề xảy ra ở đâu.

Trong trường hợp bình thường, Trữ Bình Côn không có khả năng trực tiếp bộc

lộ loại chuyện này cho phía bên Thiên tộc, râu hùm của đại lão Bán Tiên là ai

cũng dám vuốt sao? Loại nhân vật đỉnh cấp đó thật sự không phải ai cũng dám

tùy tiện lợi dụng, hậu quả phản phệ rất đáng sợ.

Trước khi sự việc chưa được xác định, và trước khi chưa nắm giữ được bất kỳ

chứng cứ xác thực nào, Trữ Bình Côn làm sao dám điều động Thiên tộc, vạn

nhất chụp vào khoảng không, vạn nhất xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn và

không xuất hiện mai phục, Trữ Bình Côn phải giải thích thế nào với Thiên tộc

chứ?

Cho dù có mai phục, nếu như không động thủ, ngươi dựa vào đâu nói là nhằm

vào ngươi, tự chúng ta luận bàn với nhau không được sao?

Với tầng thứ của Trữ Bình Côn, làm sao dám lợi dụng Thiên tộc chỉ vì ân oán

cá nhân mà mọi người đều biết?

Trong tình huống bình thường, hẳn phải là sử dụng lực lượng của chính Vạn

Hoa bảo để phản kích mới đúng.

Nhưng tình hình xảy ra thực tế lại là Trữ Bình Côn xuất hiện bên cạnh nhân

viên Thiên tộc đi bắt giữ, chuyện này quả thực hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của

hắn, khiến cho hắn mờ mịt bối rối, hắn có cảm giác như mình tự nhấc đá nện

chân mình.

Mãi cho đến khi đi đến chân núi Thiên tộc sơn, rồi trên đường bị đưa lên núi,

nhìn thấy được Trì Bích Dao, bảo chủ Vạn Hoa bảo, đứng bên sơn đạo như cười

như không nhìn mình, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ lại, là nàng ta ư?

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn mơ hồ đã cởi bỏ được những nghi vấn mà mình

không làm rõ được lúc trước, hắn tức thì vô cùng hối hận, đúng vậy, ngàn tính

vạn tính, làm sao lại để quên nàng ta?

Có một số việc Trữ Bình Côn không dám làm, thậm chí là đại đa số người đều

không dám làm, nhưng với nữ nhân này thì chưa chắc, cũng không phải vì thực

lực của nữ nhân này có thể chống đỡ được cách làm đó của nàng ta, mà bởi vì

chỗ dựa của người ta ngang vai ngang vế với vị Đại tộc trưởng kia.

Người bình thường không dám tố cáo việc này với Thiên tộc, là vì e sợ không

gánh chịu nổi hậu quả nếu lỡ như xảy ra chuyện ngoài dự liệu, nhưng đối với nữ

nhân này mà nói, dù chuyện xảy ra như thế nào, cùng lắm chỉ là chuyện thông

báo sai lầm mà thôi, cho dù có báo sai, vị Đại tộc trưởng đó còn có thể giết chết

bạn thân của Địa Mẫu chỉ vì một thông báo sai lầm hay sao?