Bỗng nhiên, từ cửa vào lều xuất hiện tiếng bước chân quen thuộc, lão ta quay lại
nhìn, tấm mành mở ra, người của lão đã trở về.
Người vừa về tới đi đến trước mặt dâng lên một phong thư, “Ông chủ, hồi âm
của Lý ma ma.”
Trữ Bình Côn vừa mở thư ra, vừa hỏi, “Tại sao trở về muộn như vậy?”
Thủ hạ đáp: “Bảo chủ đi lên Thiên tộc sơn, Lý ma ma để ta chờ rất lâu, khi bảo
chủ trở về mới cho ta mang thư trở về.”
Giũ bức thư mở ra, cầm trong tay xem kỹ, lông mày Trữ Bình Côn dần dần
nhếch lên, cuối cùng cất tiếng cười nhạt, khen một câu, “Tốt!”
Lão ta xoay người lại nói: “Nếu còn không đi sẽ lỡ mất thời gian gặp mặt ‘Long
thiếu’, gọi mọi người lên đường đi.”
Lời nói dõng dạc tràn đầy tự tin, chỉ vì trong thư đã nói rồi, bảo lão cứ yên tâm
mạnh dạn đi đi, sẽ phái người hộ tống lão ta, những chuyện còn lại không cần
lão ta quan tâm, bên đó sẽ xử lý.
Nhìn thấy nhóm người Trữ Bình Côn rời đi, đang ngồi ăn uống trò chuyện vui
vẻ bên đống lửa, Tô Bán Hứa và Thời Giáp thấy vậy, nhìn nhau cười.
Dữu Khánh quay đầu liếc nhìn hai người bọn họ, thấy hai người này không có
đích thân đi, điều này làm cho hắn có phần không thích lắm. Hắn bỏ chén rượu
xuống, đứng dậy quay trở về trướng bồng của mình, trực tiếp ngồi xuống trên
cỏ nơi cửa lều, dùng góc độ của người ngoài cuộc đứng xem cảnh tượng ca hát
vui vẻ của bộ tộc trước mắt.
Nam Trúc cũng rời đống lửa đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống, áp sát vào bên
cạnh, thì thầm hỏi: “Nếu như Trữ Bình Côn đã biết rõ có lừa dối, mà vẫn dẫn
người tới đó, đây là đã có chuẩn bị rồi a. Có lẽ thật sự đúng như ngươi mong
muốn, sẽ đấu cùng hai nhà đó. Hiện tại, điều ta lo lắng chính là, vạn nhất xảy ra
chuyện gì ngoài mong muốn, hai nhà đó khai chúng ta ra thì làm sao bây giờ?”
Dữu Khánh: “Ngươi cảm thấy bọn họ dám dễ dàng để tiết lộ ra chuyện mà bọn
họ đang mưu đồ sao? Người dám để cho bọn họ ra ngoài làm việc này, không
có chút gì kiềm chế mới là lạ. Cho dù xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chỉ sợ bọn họ
cũng chỉ có thể cắn đứt đầu lưỡi nuốt vào trong bụng.”
Nam Trúc suy nghĩ thấy cũng phải, không khỏi nở nụ cười, thảo nào lão Thập
Ngũ này dám qua loa như thế.
Dữu Khánh chợt à một tiếng, hỏi: “Phượng Tàng Sơn đâu rồi? Từ khi tới nơi
này, hình như chưa từng đến thăm chúng ta.”
Nam Trúc cũng cất tiếng ‘ừ há’, bận rộn công việc tính kế hại người, đúng là đã
quên mất chuyện này, gã lập tức đứng dậy, “Để ta đi xem.”
Khu trại chỉ lớn có chừng đó, không khó tìm được người, chẳng bao lâu sau gã
đã trở về, chuyển lời của Phượng Tàng Sơn cho Dữu Khánh biết, đại khái nói
rằng ngày mai là chính thức bắt đầu diễn ra Đại Hoang tự, người ta muốn tĩnh
tâm tiến vào trạng thái thi đấu, nếu như có sơ suất, mong bọn hắn thứ lỗi.
Lí do rất hợp tình hợp lý, đám người Dữu Khánh cũng có thể hiểu được, vì vậy
bọn hắn không mong nhớ gã ta nữa.
Hướng về phía bắc khu trại, đi khoảng chừng năm dặm đường, liền thoát khỏi
khu vực các tộc tụ tập.
Đi đến vùng hoang vu không người, nhóm người Trữ Bình Côn bắt đầu gia tăng
tốc độ, dọc theo dòng sông đi ngược dòng lên. Sau khi ngước dòng lướt đi hơn
hai mươi dặm, dưới ánh trăng phía trước xuất hiện một cái lưu vực hẻm núi, lúc
này nhóm người mới giảm tốc độ xuống một chút, cảnh giác xông vào.
Âm thanh dòng nước ào ào, tiếng côn trùng kêu vang liên tục, thỉnh thoảng cất
lên tiếng chim hót lanh lảnh, càng đi sâu vào trong hẻm núi, nhiệt độ càng hạ
thấp.
Một nhóm người ở trong hoàn cảnh ngột ngạt, kiềm chế vừa mới tìm tới giữa
trong hạp cốc thì tám bóng người đột nhiên từ hai bên lao vọt ra, không chút do
dự phát động tấn công ầm ầm, vừa ra tay chính là sát chiêu.
Trữ Bình Côn đã đoán được sẽ có mai phục, nhưng không ngờ rằng không cho
chút khoảng trống cứu vãn nào, vừa tới là lập tức động thủ, bọn lão tất nhiên là
dốc hết toàn lực chống đỡ.
Đột nhiên, ào ào ào, biến cố đột nhiên xảy ra, trong sông bỗng nhiên cuộn dâng
lên một trận sóng lớn, ở dưới ánh trăng trông giống như là một con một con
rồng khổng lồ xuôi dòng lao xuống, khiến cho cả hai bên tấn công và phòng thủ
đều kinh hãi.
Những làn sóng hất tung lên tại vị trí hai bên tranh đấu, những đống nước bùng
nổ ra đánh đổ toàn bộ đám người đánh nhau, kể cả Trữ Bình Côn ở trong đó.
Ngay sau đó là một đám người từ bốn phương tám hướng nhảy tới, trực tiếp
xuất thủ khống chế tất cả những người đánh nhau.
Bất kể là đám người bịt mặt mai phục tập kích, hay là đám người Trữ Bình Côn
bị tập kích, lúc này đều có thể nhìn thấy rõ người khống chế bọn họ là ai, hơn
một trăm tên tộc nhân Thiên tộc mặc áo vải thô xám trắng, đầu quấn vòng dây
gai, hung hãn hiện thân.
Nước sông cuồn cuộn còn chưa lắng xuống, một bóng người giống như lục
bình, xuôi dòng trôi tới, bồng bềnh lướt lên bờ, là một phụ nhân Thiên tộc với
ánh mắt lạnh lùng.
Một đám người đánh nhau bị áp giải đến trước mặt bà ta. Bà ta nhấc tay kéo
khăn che mặt của một người xuống, nhéo cằm gã, lạnh nhạt nhìn xem kỹ dung
mạo của người đó. Người bị gỡ khăn che mặt chính là tùy tùng cường tráng bên
cạnh Tô Bán Hứa, trong mắt gã toát ra vẻ sợ hãi.
Lão ma ma cùng đi theo đến, xuất hiện tại bên cạnh bà ta, chỉ vào mấy người
Trữ Bình Côn, nói: “Đây đều là người của chúng ta.”
Người phụ nữ Thiên tộc phụ hất đầu ra hiệu cho người dưới, mấy người Trữ
Bình Côn được trả tự do, còn những người tập kích đều bị mang đi…
Theo sự xâm nhập của một nhóm thành viên Thiên tộc, bên trong khu trại của
Phượng tộc đột nhiên trở nên yên tĩnh, những người bên đống lửa dồn dập đứng
lên, người ở trong trướng bồng đều lũ lượt chui ra.
Dữu Khánh vừa ngước lên, liền nhìn thấy đứng thẳng bên cạnh đám thành viên
Thiên tộc là mấy người Trữ Bình Côn, hắn lập tức cảm thấy không ổn, không
phải là Vạn Hoa bảo phái người đánh nhau với đám người mai phục sao? Tại
sao Thiên tộc lại trực tiếp nhúng tay vào rồi? Họ Trữ thực sự là không nói võ
đức nha, vậy mà lại đi ‘mách’ với Thiên tộc rồi a.
Không chỉ có mình hắn cảm thấy không ổn, Tô Bán Hứa và Thời Giáp đều sắc
mặt kịch biến.
A Lạc Công bước nhanh đến gặp và trao đổi mấy câu với thành viên Thiên tộc,
sau đó cau mày, xoay người lại, ánh mắt đảo qua đám người, chỉ tới Tô Bán
Hứa.
Hai gã thành viên Thiên tộc lập tức xông đến, cây quạt trong tay Tô Bán Hứa
lạch cạch rơi xuống đất, y đã bị bắt lại.
Sau đó là Thời Giáp, cùng chung số phận, lão ta run giọng gọi to một tiếng,
“Trang chủ.”
Thiện Tri Nhất vén mành lều lên, nhìn thấy mấy tộc nhân Thiên tộc đang chặn
kín tại cửa vào, cũng nhìn thấy được Thời Giáp bị kéo đi, vẻ mặt thoáng chốc
trở nên căng thẳng, trầm giọng hỏi: “Các ngươi làm gì vậy?”
Thấy tộc nhân Thiên tộc định cường ngạnh xông tới như trước, A Lạc Công vội
vàng đứng ra can thiệp, muốn giữ lại chút thể diện cho Thiện Tri Nhất.
Tên thành viên Thiên tộc dẫn đầu hiểu ý, xem như lịch sự nói với Thiện Tri
Nhất: “Hãy đi theo chúng ta đi.”
Nhưng mà Thiện Tri Nhất lại rất không thức thời, “Có đi cũng phải có lí do
chứ? Các ngươi tùy ý bắt người là lý lẽ gì?”
Vì vậy, A Lạc Công bị gạt ra, tên nam tử Thiên tộc đi đầu đó từng bước một đi
đến trước mặt Thiện Tri Nhất, rồi chợt vung tay tát vào mặt ông ta.
Thiện Tri Nhất nhấc tay bắt lấy tay gã.
Đám đông ở phía sau tách ra, người phụ nữ Thiên tộc với ánh mắt lạnh lùng
xuất hiện, nhìn chằm chằm Thiện Tri Nhất, lạnh lùng nói: “Ngươi chống lại lần
nữa thử xem.”
Tên nam tử Thiên tộc đó đổi tay vung ra một cú tát, lần này là một tiếng bốp
vang lên, bàn tay vỗ lên gương mặt Thiện Tri Nhất.
Thiện Tri Nhất gương mặt căng cứng, chịu đựng một cú tát này, quả thực không
dám hoàn thủ.
Roẹt, bùm! Căn lều nổ tung ra, một vệt kiếm quang vọt ra, chính là kiếm thị
xuất thủ, thẳng tới tên nam tử Thiên tộc kia, nhưng kiếm quang chưa tới thì đã
bị Thiện Tri Nhất nhấc tay gõ lên thân kiếm như gõ cửa, đánh lệch ra.
Thiện Tri Nhất thuận thế chụp lấy cổ tay kiếm thị, không để cho gã làm lại lần
nữa.
Sau đó, mấy tên thành viên Thiên tộc ùa lên, ngay trước mắt đám đông, trực
tiếp áp giải Thiện Tri Nhất và kiếm thị đưa đi.
Nhìn thấy tình cảnh này, mấy người Dữu Khánh vô cùng bùi ngùi.
Bọn hắn đang nghĩ rằng mình chỉ là người đứng xem trò vui, nào ngờ ngay sau
đó, một đám nhân viên Thiên tộc xông thẳng đến, bao vậy bọn hắn lại, trực tiếp
bắt giữ.
“A…” Dữu Khánh phát ra âm thanh kỳ quái, rồi ngay lập tức hét to, “Các ngươi
có nhầm không hả? Bắt chúng ta làm gì?”
Nam Trúc cũng hét to, “Chúng ta chẳng làm gì cả nha!”
Gào thì gào, nhưng không ai dám kháng cự, ngay cả Thiện Tri Nhất cũng phải
thành thật nhịn nhục chịu đựng bị xử lý, bọn hắn lấy đâu ra sức lực để phản
kháng.
Nhưng việc này quả thực đã nằm ngoài dự liệu của Dữu Khánh, hắn cảm thấy
hai nhà đó không có khả năng bán đứng hắn, tại sao lại bắt hắn chứ?
Hắn có điều không biết là, đừng nói đến việc bàn đứng, Thiên tộc còn không
thèm thẩm vấn đám người bị bắt tại hẻm núi kia, dù sao, chỉ cần biết rằng
chuyện này do Trì Bích Dao tố cáo là được, người ta cứ như vậy trực tiếp tiến
hành bắt người, người ta cũng làm biếng đưa ra bất kỳ chứng cứ hay khẩu cung
gì, bất kể ngươi có oan uổng hay không, trước tiên bắt đã rồi nói tiếp, làm gì có
nhiều quy củ như vậy.