Bán Tiên

Chương 1027: Ước hẹn giờ Tý (2)




Hai người thoáng sửng sốt một chút, phát hiện thấy mình đã suy nghĩ nhiều, sau

một hồi cân nhắc, họ cũng cảm thấy có lý.

Tuy nhiên, hai người vẫn khó thể xua tan nghi ngờ.

Thời Giáp hoài nghi hỏi: “Huynh đệ, ngươi làm sao biết được đêm nay hắn sẽ bí

mật đi gặp mặt Long Hành Vân?”

Dữu Khánh giải thích: “Các ngươi cũng đã biết giữa ta và Long Hành Vân có

mâu thuẫn, với lực lượng của Long Hành Vân, nhiều năm như vậy vẫn không

làm gì được ta, nhiều lần xuất thủ đều bị ta tránh thoát, các ngươi cho rằng ta

dựa vào cái gì, lẽ nào ta có năng lực biết trước hay sao?”

Trong đầu hai người lóe lên cùng một ý nghĩ, Tô Bán Hứa kinh ngạc hỏi:

“Chẳng lẽ ngươi đã xếp đặt nội gián bên cạnh hắn sao?”

“Thông minh.” Dữu Khánh giơ ngón tay cái lên khen ngợi y một câu, rồi

nghiêm mặt nói: “Đây là chuyện tuyệt mật của ta, ta vốn không muốn nói cho

bất kỳ người ngoài nào biết, nhưng nhị vị tiên sinh đối xử với ta như thế, ta

cũng không thể để cho nhị vị tiên sinh hành động trong sự nghi ngờ. Mong rằng

giữ kín giúp ta. Nếu không, ta xem như phải chết rồi.”

Nhị vị tiên sinh tức thì bừng tỉnh hiểu ra, cũng rất kinh ngạc, không ngờ rằng

tên này vậy mà đã sớm cài được nội gián tại bên cạnh Long Hành Vân, việc này

quả thực rất xuất sắc, không biết khi vị Long đại thiếu đó biết được thì sẽ có

cảm giác gì.

Đương nhiên, hai người cũng có phần hưng phấn, là loại hưng phấn khi nỗ lực

của mình cuối cùng đã có đền đáp, không nghĩ tới đột nhiên lại nắm giữ được

một đại bí mật của tên này.

Hai người theo đó tiến vào trạng thái làm việc, Thời Giáp lập tức hỏi rõ hơn:

“Bọn họ định gặp mặt lúc nào, ở đâu?”

Lão ta nhất định cần phải biết rõ những điều này, hay nói cách khác, trước khi

động thủ lão ta cần thăm dò rõ ràng hoàn cảnh của địa điểm mục tiêu, bên phía

lão ta sẽ không hành động lỗ mãng khi chưa xác nhận trước được tình hình.

Đây cũng là điều mà Tô Bán Hứa muốn biết.

Dữu Khánh đưa ngón tay chỉ tới một phương hướng, “Ra khỏi khu vực trại, đi

về phía bắc, có một dòng sông, đi dọc theo sông lên khoảng ba mươi dặm có

một hẻm núi nhỏ chảy xuyên qua. Thông tin mật báo ta nhận được là, giờ Tý

đêm nay bọn họ sẽ bí mật gặp mặt tại đó, không biết định làm gì. Kỳ thực cũng

không cần biết bọn họ muốn làm gì, chỉ cần giải quyết lão ta trước khi bọn họ

gặp mặt là được. Làm xong lập tức rút lui, nhất quyết không thể để cho tình

hình trở nên phức tạp.”

Hai người âm thầm ghi nhớ thời gian và địa điểm, rồi nhịn không được lại nhìn

nhau một cái, hiển nhiên là mỗi người đều có lo lắng riêng.

Dữu Khánh nhìn thấy rõ phản ứng của hai người, tuy nhiên, hắn chẳng quan

tâm sự lo lắng của bọn họ, hỏi: “Chỉ là không biết nhị vị tiên sinh có đủ nhân

thủ hay không? Phía bên Trữ Bình Côn có mấy người, không biết thực lực như

thế nào. Không có nhân số và thực lực nhất định, e rằng sẽ không được a.”

Đây thực sự là một vấn đề, Tô Bán Hứa nói: “Thực thực của bốn tùy tùng bên ta

không tệ, coi như là tinh nhuệ giỏi giang. Không biết phía bên Thời huynh như

thế nào? Trong trường hợp không thể để cho Thiện trang chủ biết được, ngươi

có thể điều động được kiếm thị xuất thủ hay không? Hay là, Thời huynh định

đích thân xuất thủ?”

Việc đã đến nước này, y chắc chắn không thể hành động một mình, nếu đã thật

sự động thủ, y nhất định phải lôi kéo đối phương cùng tham gia vào.

Thời Giáp lạnh nhạt nói: “Về việc có nhân thủ tinh nhuệ giỏi giang hay không,

không cần Tô huynh phải lo lắng. Tại bộ tộc khác cũng có người của Quy Kiếm

sơn trang đến xem sự kiện Đại Hoang tự. Ta không đến mức không thể điều

động được một vài người của Quy Kiếm sơn trang đi hành động bí mật.”

Dữu Khánh: “Về việc điều động nhân thủ và hiệp đồng tác chiến, các ngươi tự

thương lượng với nhau, ta không hỏi đến. Ta chỉ cần tính mạng của Trữ Bình

Côn.”

Chỉ chốc lát sau, Tô Bán Hứa và Thời Giáp lần lượt vén rèm lên, ra khỏi trướng

bồng.

Sau đó Dữu Khánh cũng đi ra, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Nam Trúc, thể

hiện đã có thể phát ra tín hiệu hành động rồi.

Nam Trúc hiểu ý cất bước tản bộ rồi chuồn đi.

Màn đêm từ từ buông xuống, các đống lửa bập bùng thỉnh thoảng bắn ra những

đốm lửa, gió giúp nó tung bay nhảy múa.

Dữu Khánh chắp tay sau lưng đứng trước một đống lửa, cảm nhận sóng nhiệt và

gió đêm mát lạnh, gió mát và sóng nhiệt cùng ùa vào trong ngực, cảm giác như

ôm một nữ tử uyển chuyển ở trong lòng cùng nhau nhảy múa, gió phớt qua gò

má như tóc lướt qua mặt, tà áo tung bay phất phới, đôi mắt trầm tư nhìn chằm

chằm ngọn lửa bốc lên hừng hực.

Bên ngoài ranh giới khu vực trại của Phượng tộc, xuất hiện một người đàn ông

đội nón trùm đầu, thân hình cao lớn, cả người được bao bọc kín đáo, chỉ lộ ra

đôi mắt.

“Làm phiền chuyển giao thư này cho Trữ Bình Côn Trữ tiên sinh làm khách tại

đây.” Người đến lấy ra một phong thư đưa cho bảo vệ, đồng thời cất lời nhờ

cây.

Bảo vệ nghi vấn, hỏi: “Ngươi là ai?”

Người đến: “Người của Xích Lan các, Trữ tiên sinh xem thư tự nhiên sẽ biết

được. Cảm tạ ngươi giúp đỡ.”

Dứt lời, gã hơi khom người chào, rồi không gừng lại chút nào nữa, xoay người

sải bước rời đi.

Khi đi đến một nơi vắng vẻ hẻo lánh, thừa dịp xung quanh không có ai chú ý

tới, người này nhanh chóng kéo tấm vải che thân ra, ném xuống, bộc lộ hình

dáng, không phải ai khác, chính là Mục Ngạo Thiết. Sau đó y đi vòng về lại gần

khu vực trại của Phượng tộc, theo dõi chằm chằm.

Trước đống lửa, Dữu Khánh ngước mắt lên, nhìn thấy bảo vệ đưa thư tới trướng

bồng của Trữ Bình Côn, đã hoàn thành được bước đầu tiên này, trong lòng hắn

yên tâm hơn một chút, rất sợ bảo vệ đưa thư đưa cho Phượng tộc để kiểm tra.

Hắn đang chú ý theo dõi diễn biến tình hình, nếu có bất kỳ sai lệch nào so với

kế hoạch, hắn sẽ xuất thủ can thiệp kịp thời, để đưa tình hình quay trở lại theo

kế hoạch đã định.

Nam Trúc rất nhanh liền xuất hiện tại bên cạnh hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Thư

không có bị mở ra.”

Chẳng mấy chốc, bảo vệ lại ra khỏi lều của Trữ Bình Côn.

Bên trong lều, Trữ Bình Côn mở thư ra xem, sau khi xem xong lão ta cau mày

lẩm bẩm, “Giờ Tý gặp mặt, bí mật gặp nhau… Vị Long thiếu này muốn làm

gì?”

Sau một hồi đi qua đi lại suy nghĩ, nhiều lần đọc lại nội dung bức thư, lão ta

cảm thấy không thích hợp, có chuyện gì trực tiếp đến đây gặp mặt nói chuyện

riêng là được, lão ta đi đến đó gặp cũng được, cần gì phải chạy đi xa như vậy để

gặp mặt nói chuyện?

Hơn nữa, có thể trở thành người phụ trách kinh doanh buôn bán cho Vạn Hoa

bảo, lão ta cũng không phải là người lỗ mãng, trọng điểm là trong tình hình hiện

nay, lão ta không thể không cẩn thận, không dám tùy tiện đi ra ngoài.

Sau một phen suy nghĩ, lão ta vẫn cảm thấy hoài nghi, lập tức dặn dò người bên

cạnh: “Đi, đích thân ngươi đi một chuyến đến chỗ Long thiếu, hỏi xem hắn có

sai người đưa tin tới đây hay không.”