Trở về lại trướng bồng của mình, Thời Giáp trước tiên ngồi quỳ tại trước mặt
Thiện Tri Nhất, báo cáo những gì vừa mới xảy ra, cuối cùng nói ra sự nghi ngờ
của mình, “Tô Bán Hứa làm sao có thể lại đồng ý làm loại chuyện này chứ?
Trang chủ, ta nghi ngờ tên Tô Bán Hứa này xuất hiện bên cạnh Thám Hoa lang,
có thể là có mục đích giống chúng ta.”
Thiện Tri Nhất hỏi ngược lại: “Nói cách khác, tại trong mắt hắn, chúng ta cũng
bị nghi ngờ giống như vậy?”
Thời Giáp trầm mặc, thần tình trở nên nghiêm trọng, Trang chủ đã nói đến điểm
mấu chốt chí mạng.
Thiện Tri Nhất đột nhiên cất tiếng thở dài, “Chuyện này đã bị bộc lộ rồi sao?
Xem ra chúng ta thật sự không còn đường lui rồi.”
Thời Giáp thử hỏi: “Để ta truyền tin tức cho bên kia, xem bên đó quyết định
như thế nào?”
Thiện Tri Nhất nhắm mắt lại tĩnh tọa, không hé răng nữa.
Thời Giáp cúi người bái một bái rồi đứng dậy, bước nhanh rời đi.
Kiếm thị vẫn luôn thủ tại bên cạnh chuyển dời ánh mắt, nhìn Thiện Tri Nhất
nhiều một chút, ở một khía cạnh nào đó, gã rất hiểu rõ Thiện Tri Nhất, trông
Thiện Tri Nhất dường như đang nhắm mắt đả tọa tu luyện, nhưng không có khí
tức quen thuộc khi tu luyện, gã biết rằng lần này, từ khi xuất sơn tới nay, tâm
Thiện Tri Nhất đã loạn rồi.
Tô Bán Hứa trở về trong lều của mình, vẻ mặt cũng rất trầm trọng, sau một hồi
quanh quẩn bồi hồi, y cũng nhanh chóng viết lại những chuyện đã xảy ra thành
mật thư, sau đó giao cho thủ hạ đưa ra ngoài…
Nam Trúc trà trộn vào trong đám người Phượng tộc đang làm việc, tìm hiểu
xem có bản đồ nơi đây hay không, đây là yêu cầu của Dữu Khánh.
Tuy nhiên, những thành viên Phượng tộc này làm sao có thể có được bản vẽ chi
tiết nơi này, chỉ sợ ngay cả tộc trưởng Phượng Kim Kỳ cũng không có được,
bọn họ chỉ có bản đồ tổng thể của Đại Hoang Nguyên, đó là tấm bản đồ tỉ lệ
lớn, không có tác dụng để xem xét địa hình chi tiết xung quanh đây.
Sau khi không thu hoạch được gì, Nam Trúc tìm đến Dữu Khánh, thông báo kết
quả cho hắn biết, rồi cũng nhắc nhở một câu, “Đây là địa bàn của Thiên tộc, có
lẽ người của Thiên tộc sẽ có.”
Dữu Khánh: “Chúng ta không có qua lại với Thiên tộc, chạy đi tìm người ta hỏi
bản đồ nhà họ, chuyện này e rằng gây ra động tĩnh không nhỏ. Được rồi, dù sao
có được địa đồ cũng phải đi thực địa quan sát, ngươi và lão Cửu đích thân đi
một chuyến đi. Không nên trực tiếp đi ra, dạo vòng vòng trong khu trại rồi thừa
dịp không có ai chú ý thì rời đi từ phương hướng khác…”
Sau khi nghe một đống lời dặn dò chi tiết, Nam Trúc ra ngoài lôi kéo Mục Ngạo
Thiết cùng nhau rời đi.
Sau đó Dữu Khánh cũng ra khỏi lều, nói chuyện phiếm với Hướng Chân, hoàn
toàn là nói chuyện phiếm. Sau nhiều lần suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn quyết
định từ bỏ kế hoạch để cho Hướng Chân tham gia hành động đêm nay.
Không phải hắn từ bỏ ý định kéo Hướng Chân xuống nước, mà là để kế hoạch
có thể triển khai thuận lợi, bởi vì dù sao hắn cũng không biết được lai lịch của
Hướng Chân như thế nào, lỡ như bị Hướng Chân phá hoại thì làm sao bây giờ?
Trong khi hai người đang trò chuyện, chợt sự xuất hiện của một gã tộc nhân
Thiên tộc đã thu hút sự chú ý của Dữu Khánh.
Người tới đi thẳng vào trong trướng bồng của tộc trưởng Phượng tộc, gã đến đột
nhiên và cũng nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát sau, mấy tên tộc nhân Phượng
tộc được gọi vào trong lều, sau đó khiêng Phượng Kim Kỳ ra ngoài, vội vã rời
đi.
Khiến người ta ngạc nhiên chính là, A Lạc Công chỉ đưa tiễn ra ngoài khu vực
trại, rồi quay trở về, không có đi theo, điều này có phần hiếm thấy.
Dữu Khánh lập tức sáp lại, hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra.
A Lạc Công ra hiệu về phía ngọn núi cao nhất sừng sững gần bên, nói là Đại tộc
trưởng phái người tới thông báo, triệu tập tộc trưởng các bộ tộc đến “Thiên tộc
sơn” để bàn bạc, trao đổi lần cuối cùng, bởi vì ngày mai Đại Hoang tự sẽ chính
thức bắt đầu vào rồi.
Dữu Khánh à một tiếng, có phần phân tâm, ngày mai Đại Hoang tự bắt đầu, hắn
lại chọn động thủ vào đêm nay, lúc trước hắn không có cân nhắc tới điều này,
bây giờ phát hiện thấy mình đúng là đã chọn thời giờ tốt.
Khi trời nhá nhem tối, đã loanh quanh khắp nơi một vòng xong, Nam Trúc vội
vã trở về, chỉ có một mình gã quay về, đem theo thông tin những địa điểm mục
tiêu đã được khảo sát thực địa đại khái phù hợp với yêu cầu của Dữu Khánh.
Sau nhiều lần xác nhận lại thông tin, Dữu Khánh lập tức nói Nam Trúc đi mời
Thời Giáp và Tô Bán Hứa đến đây.
Tô Bán Hứa đến trước, khi đến nơi, y cũng không khách sáo, không chờ mời
ngồi tự kiếm một chiếc ghế, ngồi xuống, sau đó hỏi: “Lão đệ, có chuyện gì vậy?
Lại mời uống rượu sao? Rượu của ngươi không dễ uống nha.”
Dữu Khánh: “Chờ một lúc nữa sẽ biết.”
Chẳng bao lâu sau, Thời Giáp cũng xốc rèm lều lên, tiến vào, nhìn thấy Tô Bán
Hứa đã có mặt tại đây. Hai người chạm ánh mắt nhau, đều nhận ra được trong
ánh mắt đối phương ẩn chứa thâm ý khác.
Chỉ thoáng qua chốc lát, lão ta lại làm như không có gì, cười cười tỏ ý chào, rồi
cũng tìm một cái ghế, ngồi xuống.
Dữu Khánh nhìn Nam Trúc, dùng ánh mắt ra hiệu, người sau thức thời lui ra
ngoài.
Đã không còn người khác, Dữu Khánh mới đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh hai
vị khách, hạ thấp giọng nói: “Đêm nay có thể động thủ rồi.”
Ánh mắt Thời Giáp và Tô Bán Hứa ngừng lại, đều không nghĩ tới sẽ nhanh như
vậy, nhanh đến mức có chút ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Tô Bán Hứa nghi hoặc hỏi: “Đêm nay ngươi liền có thể dẫn dụ họ Trữ ra ngoài
sao?”
Dữu Khánh: “Lần này không phải ta dẫn dụ lão ra ngoài. Đêm nay lão ta sẽ bí
mật gặp mặt Long Hành Vân tại một nơi bên ngoài. Đây chính là cơ hội tốt để
động thủ.”
Hai vị tiên sinh có vẻ đều giật mình kinh hãi, Thời Giáp trầm giọng nói:
“Huynh đệ, ngươi nói giỡn hả? Động thủ ngay trước mặt Long Hành Vân sao?
Ta biết ngươi và Long Hành Vân có xung đột, ngươi không phải là muốn vơ cỏ
đánh thỏ, nhân cơ hội này để chúng ta xử lý luôn Long Hành Vân giúp ngươi
chứ?”
Tô Bán Hứa cũng xua tay nói: “Việc này tuyệt đối không thể làm. Trước tiên
chưa nói đến việc ta sẽ không đồng ý, cho dù chúng ta đồng ý, cũng không phải
dễ dàng đụng đến Long Hành Vân như vậy. Ngươi không thấy Ngân Sơn Hà
luôn thủ tại bên cạnh hắn sao? Có thể trở thành hộ pháp của Các chủ Xích Lan
các, không thể khinh thường thực lực Ngân Sơn Hà, trong cảnh giới Thượng
Huyền, không nhiều người có thể thắng được hắn, sợ rằng cần phải cao thủ cảnh
giới Cao Huyền xuất thủ mới ổn thỏa.”
Nghe đến hai chữ “Cao Huyền”, Thời Giáp có chút mẫn cảm, vội đề phòng
trước, “Trang chủ chúng ta hoàn toàn không biết về việc này, cũng không thể để
cho ông ta biết. Nếu như để cho ông ta biết được, e rằng ta là người bị xử lý đầu
tiên.”
Dữu Khánh để cho bọn họ bày tỏ ý kiến trước. Trong lúc đó, hắn không ngồi
xổm nữa, đứng dậy kéo một chiếc ghế xếp tới ngồi xuống, chờ cho hai người
phản đối xong, hắn mới nói: “Nếu như Long Hành Vân ở tại đó, các ngươi có
thể không động thủ. Lão ta hẹn gặp Long Hành Vân, tất nhiên sẽ không để cho
Long Hành Vân đợi, lão nhất định sẽ đến trước một bước chờ Long Hành Vân,
đó là cơ hội cho chúng ta hạ thủ, tại trước khi Long Hành Vân đến, nhị vị liên
thủ chắc hẳn đã đủ để giải quyết họ Trữ nha?”