“Ông chủ, tại sao Tô Bán Hứa và người của Thiện Tri Nhất vẫn còn chui qua
luồn lại chỗ tên cẩu Thám Hoa đó? Có phải là đang mưu tính chuyện bí mật gì
đó hay không?”
Trữ Bình Côn hừ nói: “Long thiếu đã thả lời nói, ngươi không cho rằng Thiện
Tri Nhất và Tô Bán Hứa thật sự dám chống đối Xích Lan các chứ? Huống hồ
bảo chủ của chúng ta đã đích thân tới đây, ngay cả Thiện Tri Nhất cũng phải chủ
động đến gặp mặt. Bọn họ dám lỗ mãng sao?”
Mặc dù nói như thế, nhưng nhìn thấy mấy người đó mày đi mắt lại, vẫn qua lại
mật thiết như trước, trong lòng lão ta tránh không được sinh ra nghi ngờ.
Nhất là tình hình trước mắt, đám người Hướng Chân sau khi cùng đi vào trong
lều, thả hành lý xong lại bị Dữu Khánh đuổi đi ra ngoài, điều này cho thấy đang
để những người khác tránh đi, hai người ở lại trong lều quả thực rất giống là
đang mưu đồ bí mật chuyện gì đó, khiến trong lòng lão ta có chút bồn chồn, tâm
tình trở nên càng ngày càng khẩn trương, vì vậy, lão ta chỉ có thể tập trung suy
nghĩ xem phải làm thế nào để tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng lão ta lại không thể lộ liễu trắng trợn động thủ tại nơi ở của Phượng tộc,
không gánh chịu nổi hậu quả.
Sau khi những người khác đã ra ngoài, Dữu Khánh thổ lộ nội tâm với Thời
Giáp, “Thời tiên sinh, việc giết họ Trữ, ta chắc chắn không từ bỏ. Dám hỏi tiên
sinh, kế hoạch động thủ như thế nào?”
Thời Giáp nghiêm túc nói: “Không thể động thủ ngay tại trong khu vực Phượng
tộc nha. Trọng điểm là ngươi đã nói muốn giết hắn ngay trước mặt Phượng tộc,
một khi hắn xảy ra chuyện gì trong lúc ở đây, bất kể có phải là chúng ta làm hay
không, Phượng tộc đều sẽ tìm ngươi yêu cầu giải thích. Huynh đệ, không phải
ta trách ngươi, nhưng đáng ra, ngươi thật sự không nên vì tức giận nhất thời mà
tuyên bố ngông cuồng ngay trước mặt mọi người, ra ngoài lăn lộn không thể
hành động theo cảm tính. Ai! Nếu đã như vậy, vậy thì phải chịu khó nhẫn nại
thêm một chút, phải đợi cho hắn rời khỏi Phượng tộc rồi động thủ mới được.”
Dữu Khánh nhướng mày, đang định nói người gọi Tô Bán Hứa tới, nào ngờ
giọng nói của Tô Bán Hứa đã vang lên ở bên ngoài, “Thần thần bí bí làm cái gì
vậy? Huynh đệ, tại sao lại ngăn không cho ta vào chứ?”
Dữu Khánh lập tức hỏi vọng ra ngoài, “Là Tô tiên sinh sao? Mời vào.”
Tấm mành mở ra, Tô Bán Hứa đường hoàng đi vào.
Y thật sự không phải trùng hợp tới đây, là cố ý đến đây nhìn xem tình hình, bộ
dạng vác bọc hành lý muốn rời đi đó khiến cho y không thể không muốn biết rõ
là có chuyện gì xảy ra.
Thời Giáp nở nụ cười chào hỏi y.
Dữu Khánh trong lòng vui mừng, Tô Bán Hứa tự tới giúp hắn đi phiền phức,
hắn nhanh chóng dọn ghế, mời ngồi, sau đó bước nhanh đến cửa vào, vén rèm
lên dặn người bên ngoài: “Lão Thất, đi tìm Phượng tộc kiếm chút rượu thịt tới
đi.”
Việc này rất đơn giản, thịt nướng đã chuẩn bị xong, rượu cũng có sẵn, không
phải rượu do Phượng tộc ủ ra, dường như là do Thiên tộc cung cấp, khi đi tới
đây, vì để giảm bớt trọng lượng vận chuyển đường không, Phượng tộc không
mang theo nhiều thứ kiểu bình bình lọ lọ như vậy.
Chẳng bao lâu sau, Nam Trúc bưng một khay thịt và một vò rượu lớn đi vào.
Sau khi đồ ăn thức uống được đặt lên chiếc bàn thấp, Thời Giáp và Tô Bán Hứa
nhìn nhau không nói nên lời, lại lần nữa sao? Trong vô thức, bọn họ đều nhớ tới
tình hình hất tung bàn lúc trước.
Dữu Khánh không nói đến chuyện chính sự, chỉ lo dùng dao nhỏ cắt thịt nướng,
để cho hai vị khách thuận tiện gắp ăn.
Nhưng mà hai vị khách không phải tới đây để ăn uống, nhất là Tô Bán Hứa, y
rất nhanh liền nhịn không được mở miệng hỏi: “Lão đệ, vừa rồi ta thấy các
ngươi vác bọc hành lý ra ngoài, có chuyện gì vậy? Là định đi đâu hay sao?”
Dữu Khánh mơ hồ cho qua: “Không đi đâu cả, Thiên tộc tụ tập, sự kiện lớn
chưa từng có, định đi dạo vài vòng mở rộng tầm mắt.”
Cũng chỉ có thể tiếp tục nói như vậy, hắn không thể nói là vì câu cá, vì ép bên
phía Thiện Tri Nhất chủ động tìm đến mình.
Tô Bán Hứa trực tiếp hỏi thẳng ra: “Đúng là có không ít bộ tộc tới đây, nhưng
cũng chỉ tập trung trong phạm vi chừng đó, đi vài vòng có cần phải mỗi người
đều vác túi trên lưng sao?”
Kỳ thực là câu hỏi của y cũng trùng hợp với những gì mà A Lạc Công thắc mắc.
Trước khi tới đây y đã cố ý tìm đến A Lạc Công, hỏi thăm xem vừa rồi Dữu
Khánh tới chào từ biệt có phải là muốn rời đi hay không. A Lạc Công trả lời
theo sự thật, nhưng y rất không tin tưởng, y cho rằng có lẽ A Lạc Công không
muốn tiết lộ việc riêng của khách, hoặc là Dữu Khánh đang cố ý giấu giếm.
Y không thể không hỏi cho rõ ràng a, phía bên y phải giết người giúp Dữu
Khánh, trong khi đó Dữu Khánh lại giống như muốn bỏ chạy, đó là có ý gì?
Thời Giáp chậm rãi nhai miếng thịt trong miệng, dựng thẳng tai lắng nghe, chờ
đợi Dữu Khánh trả lời, lão ta cũng muốn biết rõ mấy người này vác hành lý như
muốn bỏ đi như vậy là có ý gì.
Nhưng Dữu Khánh lại ấp a ấp úng không chịu nói ra, chỉ lo rót rượu mời mọi
người, “Nào, uống rượu, uống rượu nào, lúc trước bị mất hứng, không thể uống
thoải mái, lần này làm lại, ngàn sai vạn sai đều là tiểu đệ sai.”
Tô Bán Hứa đưa tay đè lại bàn tay rót rượu của hắn, “Lão đệ, ngươi không
thành thật nha, ta đối xử với ngươi hết sức chân thành, ngươi làm như vậy thực
sự không hay chút nào, sẽ khiến mọi người mất hứng, như vậy làm sao có thể
tiếp tục uống rượu được nữa chứ?”
Trong lời nói âm thầm nhắc nhở hắn, ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng, ta đang
muốn giúp ngươi làm chuyện gì.
Dữu Khánh bỏ vò rượu xuống, trầm mặc.
Tô Bán Hứa đợi một hồi, sau đó quay sang nhìn Thời Giáp, muốn hỏi xem như
vậy là có ý gì.
Thời Giáp hiểu ý, vội xua tay nói: “Đừng có hỏi ta, vừa rồi ta đã hỏi hắn, ta
cũng không biết hắn định làm gì.” Tiếp đó lão ta quay sang hỏi Dữu Khánh,
“Huynh đệ, ngươi khó xử như vậy, là định làm chuyện gì đó xấu hổ không thể
để người biết sao?”
Dữu Khánh lẩm bẩm, “Ta có chuyện gì xấu hổ phải giấu giếm chứ?” Hắn cầm
chén rượu uống một hơi, rồi gắp lên một miếng thịt ném vào trong miệng, sau
đó lại ngậm miệng như con vịt chết.
Chờ đợi một lúc, sau đó Tô Bán Hứa ngoài cười nhưng trong không cười, ha hả
nói: “Lão đệ, có một số việc, nếu ngươi cứ để cho mọi người mơ mơ hồ hồ, vậy
thì sẽ khiến người khó xử.”
Có thể nói là nhắc nhở thêm lần nữa, nếu như ngươi làm ra chuyện quỷ quái gì
đó, ta làm sao giúp ngươi làm chuyện kia?
Vốn cũng muốn biết được sự thật, Thời Giáp hùa theo, ừ hỏi: “Đến cùng là
chuyện gì khiến ngươi phải khó mở miệng như vậy?”
Bên ngoài lều, Nam Trúc không để cho người khác tới gần, bản thân gã thì đang
dựng thẳng lỗ tai lên nghe trộm, không biết lão Thập Ngũ thậm thà thậm thụt
như vậy là lại đang giở trò gì.
Trước sự chất vấn liên tục của hai người cùng bàn, Dữu Khánh đột nhiên cầm
lấy chén rượu, ngửa đầu một hơi uống cạn, cạch, sau khi đặt mạnh chén lên bàn,
hắn cũng có vẻ phát cáu rồi, “Ta nói nha nhị vị tiên sinh, các ngươi bảo ta phải
nói như thế nào chứ? Ta nói ra, các ngươi trách ta không nên tiết lộ, không nói
ra, các ngươi lại cứ nhất quyết ép ta nói, như thế nào đều là lỗi của ta, làm
người tại sao lại khó như vậy chứ? Ta thực sự là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ
không thể nói ra. Bây giờ, ta cũng không còn cách nào nữa, ta chỉ hỏi các ngươi
một câu, có phải các ngươi muốn ta nói ra hay không?”
Tô Bán Hứa và Thời Giáp vừa mới còn quang quác dò hỏi, lúc này đồng thời
nghẹn họng, đều giống như con vịt bị bóp cổ, ngây người trơ mắt nhìn.
Bên ngoài lều, Nam Trúc nhanh chóng mím chặt môi, giữ đầu lưỡi, không dám
để mình cười ra tiếng, đến lúc này gã mới nhận ra được lão Thập Ngũ vòng
vòng vèo vèo như vậy là để làm gì, thật sự rất giỏi a.
Không dám hé răng nói lời nào, nhưng Tô Bán Hứa và Thời Giáp đều đồng thời
nhận ra điều gì đó, hai người dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn sang đối
phương.
Hiện tại, cho dù bọn họ muốn chặn miệng Dữu Khánh lại cũng không chặn
được rồi. Dữu Khánh tự rót tự uống, dường như sau khi đã nói ra được, tâm
trạng rất thoải mái, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay út vuốt ria mép, ung dung
nhàn nhã nói: “Chuyện vung bút, ta thành thạo, việc đánh đánh giết giết, ta còn
thiếu một chút hỏa hầu. Với chút hư danh này của tại hạ, có thể được hai vị tiên
sinh tương trợ, coi như không phụ công gian khổ học tập hồi đó.
Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không che che giấu giấu nữa, nếu nhị vị tiên
sinh đều có lòng tương trợ, không bằng hiệp đồng hợp tác, coi như là nắm chặt
nhược điểm của nhau, như vậy chắc hẳn sẽ không ai tiết lộ điều gì? Ý nghĩ của
ta là, phía bên Trữ Bình Côn có không ít nhân thủ, nếu nhị vị tiên sinh liên thủ,
sẽ xuất được nhiều lực hơn, chắc hẳn khi xử lý công việc sẽ càng thuận lợi hơn,
có thể giảm thiểu khả năng xảy ra chuyện ngoài mong muốn. Dù sao, đây cũng
là thời điểm diễn ra Đại Hoang tự, để xảy ra chuyện ngoài mong muốn mọi
người đều chịu không nổi nha. Một chút kiến giải vụng về, không biết ý nhị vị
tiên sinh như thế nào?”
Lúc này, nhị vị tiên sinh không quản nổi ý mình như thế nào, trên mặt tràn đầy
kinh ngạc quay nhìn đối phương, lúc trước đều không ngờ được đối phương vẫn
tiếp tục đồng ý nhận công việc giết chết Trữ Bình Côn.
Trong trướng bồng chìm vào yên tĩnh, Dữu Khánh bắt đầu cắm đầu ăn thịt uống
rượu, nhét thịt vào miệng thì nhìn bên này, cầm chén uống rượu thì quay đầu
xem bên kia, ung dung bình tĩnh ăn, uống không nhanh không chậm, như đang
âm thầm chờ đợi tin tốt.
Vẫn là câu nói kia, hắn rất tự tin, có đưa cục cứt bọn họ cũng phải ăn.
Hai vị tiên sinh không biết trong đầu đã xoay chuyển qua bao nhiêu ý nghĩ, sau
khi bỏ xuống ánh mắt âm thầm quan sát lẫn nhau thì cũng bắt đầu chúi đầu vào
việc uống rượu ăn thịt.
Nam Trúc đứng nghe trộm ngoài cửa vào đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, rất muốn
nhìn xem tình hình bên trong hiện tại như thế nào, bị lão Thập Ngũ làm một trận
như vậy, chắc hẳn là rất bối rối nha?
Một lúc sau, Tô Bán Hứa nhấp một ngụm rượu để nuốt hết những vụn thịt còn
trong miệng, đặt chén rượu xuống bàn, hỏi: “Lão đệ, điều này có liên quan gì
với việc ngươi đóng gói hành lý sao?”
Đúng vậy, Thời Giáp cũng ngẩng đầu nhìn nhìn chăm chú Dữu Khánh, ánh mắt
mong đợi biết được câu trả lời.
Dữu Khánh ung dung đáp: “Đây chủ yếu là việc của ta, các ngươi đang giúp ta,
ta không thể chỉ ngồi chờ các ngươi làm việc, còn mình thì ngồi xem trò vui, dù
sao ta cũng phải xuất chút lực chứ? Quả thực nơi này không thích hợp để động
thủ, ta đang thử thăm dò, để xem có thể dẫn dụ Trữ Bình Côn ra ngoài hay
không, nhằm tạo ra cơ hội động thủ.”
Đã kéo qua được vấn đề lớn, không còn trở ngại gì, vấn đề nhỏ chẳng phải hắn
muốn nói thế nào cũng được sao, hắn liền thuận miệng giải thích, khiến hai
người nghẹn họng không nói nên lời.
Thời Giáp nốc cạn một chén rượu làm thông cổ họng, rồi hỏi: “Ngươi định làm
sao dẫn dụ hắn ra ngoài?”
Dữu Khánh: “Ta còn đang cân nhắc, nhưng nhị vị tiên sinh cứ yên tâm, việc dẫn
người đi sẽ do ta phụ trách, nhị vị chỉ cần chuẩn bị nhân thủ cắt cổ là được, chỉ
cần thấy ổn thỏa khả thi, ta sẽ lập tức thông báo cho nhị vị tiên sinh. Nếu như sự
việc thất bại vì ta làm không được, đó là chuyện của ta, không trách nhị vị tiên
sinh không xuất lực.”
Nhị vị tiên sinh hoặc là ấp úng, hoặc là gượng cười, đều không có thể hiện phản
đối, bằng với việc đã ngầm đồng ý.
Hai người không có ở lại lâu nữa, ăn uống thêm một lúc rồi lần lượt rời đi.
Nam Trúc chui vào ngay sau đó, nhìn thấy Dữu Khánh vẫn đang nhàn nhã ăn
uống, gã đi đến ngồi xuống vị trí Tô Bán Hứa vừa mới ngồi, đưa tay xé thịt ăn,
vừa ăn vừa hỏi, “Cần gì phải nhận việc vào mình, bọn họ đều đã đồng ý hỗ trợ,
cứ để bọn họ tự giày vò chẳng phải được rồi sao? Không cần tự tìm phiền
phức.”
Dữu Khánh vừa nhai vừa lắc đầu, “Chờ bọn họ chậm rãi mưu tính còn không
biết phải chờ tới khi nào, tiếp tục kéo dài nữa, không chừng ta sẽ bị Trữ Bình
Côn giết chết trước, không bằng chính chúng ta tham gia vào, đẩy nhanh tiến
độ, cố gắng hoàn thành công việc ngay trong đêm nay đi.”
“Đêm nay?” Miệng ngậm miếng thịt to, Nam Trúc giật mình ồm hỏi, gã nhồm
nhoàm nhai rồi nhanh chóng nuốt xuống, vội hỏi to: “Như vậy quá gấp gáp nha,
chúng ta còn chưa chuẩn bị được gì, lấy cái gì dẫn dụ Trữ Bình Côn ra ngoài
chứ?”
Dữu Khánh: “Đã kết hợp được hai người bọn họ, việc dẫn dụ Trữ Bình Côn ra
ngoài rất đơn giản. Trước tiên lựa chọn một địa điểm thích hợp để động thủ, tiếp
đó tìm một người giả mạo người của Long Hành Vân, đi truyền tin giúp Long
Hành Vân, hẹn Trữ Bình Côn đi gặp mặt. Đồng thời để cho người của hai nhà
kia đến trước, mai phục ở đó, người vừa đến, động thủ rẹt rẹt là xong hết.
Đúng rồi, chút nữa ba người các ngươi thảo luận với nhau, xem ai sẽ giả mạo
người của Long Hành Vân đến truyền tin cho Trữ Bình Côn. Thôi, quên đi,
không cần thảo luận nữa, cứ nhờ Hướng Chân làm đi. Không phải hắn thích đi
theo lăn lộn cùng chúng ta sao? Vậy thì để cho hắn tham gia đi.”
“Hả?” Nam Trúc há hốc mồm kinh ngạc, suýt chút nữa rớt cằm xuống đất,
“Chính chúng ta giả mạo người của Long Hành Vân đi truyền tin? Ngươi thật
đúng là đủ trực tiếp, không chút nào quanh co lòng vòng, còn gấp gáp làm ngay
đêm nay. Đây chính là không có một chút xíu thời gian nào để chuẩn bị a. Ta
nói nha lão Thập Ngũ, ngươi làm vậy có phải là quá cẩu thả rồi hay không?”
Dữu Khánh nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ, “Không cẩu thả qua loa làm sao có
thể khiến cho Trữ Bình Côn nghi ngờ?”
Nam Trúc há miệng, trong nhất thời không nói nên lời, đã hiểu rồi.