Bán Tiên

Chương 1024: Không thể chờ đợi thêm nữa (2)




Vào lúc này, rèm che cửa lều mở ra, Mục Ngạo Thiết quay trở về, báo cho biết,

“Long Hành Vân đặt chân bên trong khu trại của Tích Lư Sơn.”

Không biết Dữu Khánh có nghe được hay không, hắn đi qua đi lại suy nghĩ một

hồi, rồi chợt xoay người nói: “Thu dọn hành lý, rời đi.”

“Rời đi?” Nam Trúc kinh ngạc hỏi: “Đi đâu?”

Mục Ngạo Thiết cũng rất kinh ngạc, vừa mới trở về lều lập tức gặp tình huống

này, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Trên thực tế, bọn hắn không phải thật sự rời đi, chỉ là hành động thu dọn hành

lý lại là thật. Hành lý đem tới lại được đóng gói lại thành túi, Hướng Chân được

gọi vào, cũng được căn dặn thu dọn hành lý. Mục Ngạo Thiết đứng bên rèm cửa

chú ý bên ngoài.

Phương hướng theo dõi chính không phải nơi nào khác, mà chính là trướng

bồng của Thiện Tri Nhất.

Chờ lại chờ, đợi thật lâu, cuối cùng chờ được đến lúc Thời Giáp vén màn lên đi

ra khỏi lều, Mục Ngạo Thiết lập tức nhấc tay vẫy vẫy, đồng thời lên tiếng thông

báo, “Đã đi ra rồi.”

Nhóm người bên trong lều lập tức xuất phát, sau khi cả nhóm bước ra ngoài,

Dữu Khánh quay đầu lại nói với mấy người: “Các ngươi chờ ta một chút, để ta

đi tạm biệt.”

Hướng Chân nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, sau đó chuyển mắt nhìn Nam Trúc,

rồi lại nhìn Mục Ngạo Thiết, không biết đám người này đến cùng muốn làm gì.

Thời Giáp vốn chịu trách nhiệm quan sát tình hình xung quanh, hơn nữa, trọng

điểm chú ý chính là theo dõi phía bên Dữu Khánh, cho nên lập tức nhìn thấy

được nhóm người Dữu Khánh. Lão ta không mù, nhóm người này lại đột nhiên

xách bọc hành lý đi ra lều, sự khác biệt rõ ràng như thế không thể không nhận

ra được, chứng tỏ mấy người này sắp sửa rời đi, điều này lập tức khiến lão ta

thất kinh.

Lão ta tức thì không để ý đến gì nữa, bước nhanh tới trước mặt đám người Nam

Trúc, hỏi, “Chư vị, các ngươi định đi đâu vậy?”

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ấp a ấp úng, trả lời mấy chữ mơ hồ lấy lệ.

Đối diện với ánh mắt của lão ta, Hướng Chân không khách khí đáp lại hai chữ,

“Không biết.”

Biểu thị rất rõ ràng, ngươi đừng hỏi ta.

Nhận được thông báo từ thủ hạ, thân ảnh Trữ Bình Côn nhanh chóng xuất hiện,

vén rèm trướng bồng, đứng tại cửa vào nhìn chằm chằm đám người vác bọc

hành lý.

Thủ hạ của lão ta hỏi: “Ông chủ, có phải bọn hắn muốn bỏ chạy hay không?”

Trữ Bình Côn hừ một tiếng, “Chạy? Vậy cũng phải để xem bọn hắn có chạy

thoát được hay không. Nếu bọn hắn không bỏ chạy, cứ trốn ở nơi này, ta còn

thật sự không biết làm sao để động thủ. Gọi người đi, chuẩn bị đuổi theo.”

“Vâng.” Thủ hạ của lão nhận lệnh rời đi.

Tô Bán Hứa cũng nhận được bẩm báo, y xuất hiện tại phía trong tấm rèm lều hé

mở một nửa, vẻ mặt đầy hoài nghi, không biết mấy người này lại làm ra trò gì.

Một phía khác, Dữu Khánh đến gặp A Lạc Công, khi nhìn thấy hắn vác theo

hành lý, A Lạc Công cũng rất kinh ngạc, hỏi: “Thám Hoa lang định đi đâu

vậy?”

Dữu Khánh chắp tay thông báo, “Cũng không đi đâu cả, chỉ là đến báo với ngài,

toàn bộ Thiên tộc tập trung nơi này, chúng ta muốn ra ngoài đi dạo một vòng,

mở rộng tầm mắt. Đi xem một vòng rồi sẽ trở về.”

A Lạc Công à một tiếng, nhìn nhìn bọc hành lý hắn vác trên người, rõ ràng có

phần nghi hoặc, nhưng cũng không có lý do gì để tùy tiện cấm túc khách nhân,

vì vậy, lão ta khẽ gật đầu, dặn: “Có một số bộ tộc có đặc thù riêng, rất bài ngoại,

khi các ngươi tiếp xúc thì phải cẩn thận một chút.”

“Đa tạ nhắc nhở, gặp lại sau.” Dữu Khánh chắp tay cảm tạ, lui lại mấy bước, rồi

mới xoay người rời đi, trực tiếp quay trở về phía bên nhóm người mình.

Về phần Thời Giáp, trước đây không phải là người của mình, bây giờ lại càng

không phải, hắn xem như không khí không thèm để ý tới, phất tay kêu gọi mấy

người Nam Trúc, “Đi thôi.”

Thời Giáp sững sờ không nói nên lời, phát hiện thấy vị Thám Hoa lang này tính

tình thật là trẻ con, không ưa thích liền rất dứt khoát bày ra trên mặt, không chút

nào che giấu, mà lão ta lại không thể để mặc kệ cho hắn thật sự rời đi, vội vàng

vọt tới trước, ngăn Dữu Khánh lại, hỏi: “Lão đệ, ngươi đi đâu vậy?”

Dữu Khánh cau mày thể hiện sự bất mãn, miệng bình tĩnh ứng phó: “Toàn bộ

Thiên tộc tụ tập, thịnh hội hiếm có, ra ngoài mở rộng tầm mắt, đừng có chặn

đường, làm phiền nhường đường.”

Thời Giáp theo bản năng nhìn nhìn bọc hành lý của bọn hắn, trong lòng lẩm

bẩm, ngươi đi lừa gạt quỷ đi, ra ngoài đi dạo xung quanh cần phải vác theo hành

lý ư? Đây rõ ràng là sắp đi xa.

Đương nhiên, lúc này cũng không phải là thời điểm tranh luận điều này, lão ta

ôn tồn hỏi: “Lão đệ, còn đang giận ta sao?”

Dữu Khánh nhấc tay vuốt qua ria mép, dùng lỗ mũi nhìn người ta, giọng điệu

quái lạ: “Chúng ta không quen thuộc, đến mức vậy ư? Làm phiền nhường

đường.”

Lời này, bộ dạng này, suýt chút nữa khiến Nam Trúc bật cười ra tiếng, gã phải

cố nín cười, kiềm chế rất khổ cực, vì vậy, gã quay đầu sang một bên, rất sợ bị

người nhìn thấu, phát hiện ra khi lão Thập Ngũ giở trò vô lại thì đó là dùng bất

cứ chiêu gì, rất xấu a.

Thời Giáp nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi hạ thấp giọng

nói: “Lão đệ, ta tới đây là định nói với ngươi, ta có thể giúp ngươi giải quyết họ

Trữ, nhưng nhìn bộ dạng này của ngươi, dường như là định từ bỏ rồi sao?”

Vốn dĩ, lão ta tạm thời chưa có dự định nhanh như vậy liền nói ra lời này với

Dữu Khánh, lúc trước tức giận đến nỗi hất tung cả bàn lên, cho dù muốn đổi ý,

đóng kịch phải đóng cho hết kịch, nhận vai cũng phải đóng cho tròn vai, nếu

không sẽ không thể nào nói nổi, rất dễ dàng khiến người nảy sinh nghi ngờ.

Bây giờ nhanh như vậy đã phải bộc lộ, thực sự là bởi vì không thể tiếp tục diễn

nữa rồi, người ta đã sắp rời đi, về sau còn diễn cho quỷ xem à, lão ta tự nhiên

cần phải nhanh chóng ổn định tình hình rồi tính tiếp.

Vừa nghe nói như vậy, Dữu Khánh cuối cùng cũng đưa mắt nhìn lão ta, hỏi:

“Tiên sinh nói lời này là thật?”

Thời Giáp chỉ vào mình, “Lão đệ, loại chuyện này, ta có thể lấy ra giỡn chơi

sao?”

Dữu Khánh lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, xoay người lại, một tay đưa

về phía trướng bồng của mình, một tay cầm cánh tay Thời Giáp, “Bên ngoài

không phải chỗ nói chuyện, mời tiên sinh vào trong nói tiếp.”

Tiếp đó, hắn quay đầu lại nói với mấy người Nam Trúc, “Trở về, về thôi, không

đi nữa, không đi nữa.”

Tốc độ trở mặt này cực nhanh, khiến Thời Giáp có phần theo không kịp, lão ta

cười gượng cất bước đi theo hắn.

Hướng Chân hoàn toàn không hiểu ra sao, Mục Ngạo Thiết mới trở về không

bao lâu nên cũng có phần không rõ là chuyện gì, duy chỉ có Nam Trúc, vẻ mặt

của gã rất đặc sắc, phát hiện thấy đúng là đều bị lão Thập Ngũ tùy ý dắt mũi đi,

thật sự là cho cứt cũng phải ăn cứt a!

Chuyện quỷ gì vậy? A Lạc Công đứng ở trong khu vực trại quan sát tình hình

cũng có chút xem không hiểu, mắt mở to nhìn người vừa mới đến cáo từ mình

bây giờ lại quay về trong trướng bồng.