Bán Tiên

Chương 1023: Không thể chờ đợi thêm nữa (1)




Sau khi xác định rằng nhóm người Trì Bích Dao đã rời khỏi, Nam Trúc trở về

trướng bồng của mình, nhìn thấy tình hình trước cửa vào lều thì không khỏi cảm

thấy buồn cười, chỉ thấy Tô Bán Hứa vẫn còn quanh quẩn tại cửa vào, mãi vẫn

không thể vào được cửa, bởi vì, bị Hướng Chân khoanh tay đứng chặn tại cửa

vào.

Lão Cửu đã đi dò hỏi tung tích của Long Hành Vân, Nam Trúc tại bên ngoài

quan sát động tĩnh, nhân sự rất thiếu thốn, vì vậy lão Thập Ngũ sai Hướng

Chân, nói dễ nghe là nhờ Hướng Chân giúp đỡ một chút việc nhỏ, trông cửa

giúp, đừng để người ta quấy rầy.

Bình thường tự nhiên không cần phải trông cửa, nhưng bây giờ thì rất rõ ràng,

lão Thập Ngũ đang muốn hầm ưng.

Mà Hướng Chân không có từ chối loại việc vặt này, hơn nữa còn là một người

trông cửa rất xứng với chức vụ, tuyệt đối thiết diện vô tư, Tô Bán Hứa dùng đủ

các loại lí do vẫn không thể nào vào được, cũng không vào thông báo, khoanh

tay chặn ngay cửa vào, chỉ đáp lại hai chữ “Không được”, giống như thần giữ

cửa vậy.

Đường đường là Chưởng sự của tiền trang nhưng gã ta thực sự không để vào

mắt nha.

Nam Trúc đã phục gã ta. Nam Trúc tự nhận rằng nếu là mình, chắc chắn sẽ có

“Điệu bộ nịnh bợ”, sợ rằng sẽ không chống lại được mặt mũi diện của Tô Bán

Hứa, ít nhất sẽ đi thông báo giúp y, thậm chí có khả năng sẽ nói giúp cho người

ta, cần phải biết rằng vị Tô chưởng sự này chính là một vị thần tài, gã cần lấy

lòng một chút.

Thừa dịp Tô Bán Hứa chưa kịp phản ứng, gã đột nhiên vụt luồn vào trong

trướng bồng.

Tô Bán Hứa thoáng sửng sốt, lập tức muốn đi vào theo, nhưng Hướng Chân đã

bước sang ngang, chặn lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, cảnh cáo:

“Ta nhường nhịn một lần cuối cùng!”

Ngụ ý là, nếu ngươi còn tự tiện xông vào lần nữa, đừng trách ta.

Hừ! Tô Bán Hứa tức quá mà cười, chiết phiến trên tay phe phẩy phần phật rất

mạnh, rất muốn hỏi xem tên ngốc này từ đâu chui ra.

Thuộc hạ của hắn cũng chịu không nổi nữa, nhanh chóng tiến tới, định cho

Hướng Chân một chút cảnh cáo.

Ánh mắt Hướng Chân lập tức như đao đâm tới, đại kiếm trên lưng đồng thời hơi

dao động, tựa như tự động rút ra một tấc, những ngọn cỏ xung quanh trong

vòng một trượng đang nhẹ nhàng rung rinh theo gió bất chợt ngừng lại, hình

như đã bị một luồng khí cơ khó tả làm đóng băng, cũng giống như là bị vô số

mũi nhọn kiềm chế khiến cho không dám nhúc nhích, bất kỳ nhánh cỏ nào hơi

chút không tuân theo, lập tức đứt gãy rơi xuống.

Tại khoảnh khắc đó, ở trong trướng bồng tộc trưởng, Phượng Kim Kỳ chậm rãi

hé mắt ra, chậm rãi nói: “Kiếm ý.”

Trong một trướng bồng khác, Thiện Tri Nhất đang khoanh chân đả tọa thì đột

nhiên mở mắt, lẩm bẩm một câu, “Sơ Huyền?”

Tô Bán Hứa đột nhiên nhấc chiết phiến trong tay lên che nửa mặt, ngăn cản mũi

nhọn sắc bén vô hình, híp mắt nhìn chằm chằm Hướng Chân đang chặn đường,

đồng thời nhanh chóng vung tay ngăn cản tên thủ hạ định xông tới, đẩy tay, ra

hiệu cho gã lùi lại.

Lúc này, trong ánh mắt người lùi lại nhìn về phía Hướng Chân lộ ra vẻ cảnh

giác, rõ ràng không dám tiếp tục khinh thường.

Trong khi đó, hai sư huynh đệ ở trong lều đều không có cảm giác gì, Dữu

Khánh đang ngồi ở trên ghế gập, miệng ngậm cọng cỏ, hai tay nghịch nghịch

mép cọng cỏ, rõ ràng rất buồn chán.

Nghe được lời cảnh cáo bên ngoài trướng bồng, Nam Trúc quay đầu lại nhìn,

rồi đi đến trước mặt Dữu Khánh, chỉ chỉ tay về phía cửa vào lều, nhỏ giọng lẩm

bẩm một câu, “Thật là hùng hổ.”

Thấy Dữu Khánh thờ ơ không chút dao động, gã đành phải nói tới chính sự,

“Nhóm người Trì Bích Dao đã rời đi hết rồi. Trữ Bình Côn cũng đi theo, không

biết đã trao đổi chuyện gì, chỉ thấy khi lão ta trở về thì chân nhấc cao mặt mày

vênh váo. Có lẽ chúng ta cần phải cẩn thận một chút.”

Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói ủa Tô Bán Hứa, “Lão

đệ, ta không nói là không làm giúp ngươi chuyện đó, nhưng cần phải nói cho rõ

ràng nha.”

“Phù.” Dữu Khánh thổ bay cọng cỏ đang ngậm trên miệng, nói với Nam Trúc,

“Để cho hắn vào đi.”

Nam Trúc ha ha cười, lập tức xốc mành lên đi ra ngoài, vỗ vỗ cánh tay ra hiệu

cho Hướng Chân, “Lão Thập Ngũ mời khách vào.”

Lúc này Hướng Chân mới nghiêng người nhường đường.

“Tô tiên sinh, mời, mời vào trong.” Nam Trúc cúi đầu khom lưng vén rèm ra.

Tô Bán Hứa không vui hừ một tiếng, giống như đang mỉa mai vẻ mặt của Nam

Trúc. Y sải bước đi vào trong, nhìn thấy Dữu Khánh đang đùa nghịch cọng cỏ,

vẫn giữ bộ dạng không muốn để ý tới mình, y bất đắc dĩ than thở: “Lão đệ, ta

nghĩ ngươi đã hiểu lầm ta rồi, ta là người đã nói là làm, lời nói ra chưa bao giờ

đổi ý. Nếu ta đã nói giúp ngươi xử lý họ Trữ, tất nhiên sẽ không nuốt lời. Chính

là ngươi nói một đằng làm một nẻo nha. Hậu quả như thế nào, ngươi cũng đã

thấy rồi. Không phải là ta không đồng ý, mà là phía Thời Giáp không đồng ý,

ngươi tức giận với ta làm gì?”

Nghe lời nói này, khóe miệng Nam Trúc nhịn không được vểnh lên, gã nhận

thấy tình hình đúng như lão Thập Ngũ đã dự đoán lúc trước, quả thực đã tự

chạy đến tìm đường xuống nước rồi.

Nhưng Dữu Khánh tựa hồ không bị ảnh hưởng với biểu hiện của y, vẫn không

ngừng đùa nghịch cọng cỏ, hờ hững nói: “Tô tiên sinh cho rằng mắt ta mù sao,

ngươi phát cáu rất dữ nha, một cước đá bay ghế lên trời.”

Nam Trúc thầm hô ai ui, muốn khuyên can hắn đừng có bắt chẹt người ta nữa,

như vậy đã đủ rồi, đừng để làm hỏng việc.

Tô Bán Hứa xếp chiết phiến lại, “Phát cáu thì sao chứ? Không thể phát cáu sao?

Lão đệ, là bởi vì ngươi nói không giữ lời a, đã nói không thể tiết lộ cho người

ngoài, quay đầu lại người liền bán đứng ta đi. Một khi việc này bị người bộc lộ

ra ngoài, ngươi nói xem, ta phải chịu kết quả thế nào chứ?”

Dữu Khánh rốt cuộc đứng lên, giang tay nói: “Ta cũng không ngờ tới cả hai nhà

các ngươi đều đồng ý giúp làm việc này, ta cũng rơi vào tình thế khó xử, ngươi

nói xem, ta phải để cho nhà ai đi mạo hiểm bây giờ?”

Tô Bán Hứa xua xua tay, nói: “Thôi được rồi, không nói về việc này nữa, dù sao

Thời Giáp cũng không có khả năng tiếp tục tham gia, mọi việc đều đã trôi qua,

bỏ qua hết những chuyện không vui lúc trước đi. Vẫn là câu nói đó, họ Trữ, ta

xử lý giúp ngươi. Việc này cần phải giữ kín, không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết

được.”

Dữu Khánh ném cọng cỏ xuống, gật đầu liên tục giống như con gà mổ thóc, “Tô

tiên sinh yên tâm, lần này không có ai khác nhúng tay vào, có bị cắt đầu ta chắc

chắn cũng không tiết lộ cho người khác biết.” Tiếp đó hắn lại bồi thêm một câu,

“Lúc nào động thủ?”

Lại bắt đầu thúc giục rồi, Tô Bán Hứa đau đầu, gõ gõ chiết phiến lên bờ vai hắn,

“Chờ tin tức của ta đi.”

Dứt lời, y lập tức quay đầu rời đi, ở lại đây nghe người ta thúc giục như đòi nợ

thật khó chịu nổi.

Nam Trúc đưa tiễn ra khỏi lều xong, lập tức bước nhanh trở vào, hỏi: “Phía bên

Thiện Tri Nhất thì làm sao bây giờ?”

Dữu Khánh hỏi: “Bên kia vẫn còn chưa có phản ứng gì sao?”

Nam Trúc lắc đầu, “Không có, không biết lúc nào “

“Để chúng ta…” Dữu Khánh lẩm bẩm hừ hừ mấy tiếng, “Ta không chờ đợi

được nữa rồi, bảo chủ Vạn Hoa bảo vừa tới đây, tình hình phía bên Trữ Bình

Côn lập tức thay đổi, không thích hợp, nếu còn tiếp tục chờ đợi, không biết ai sẽ

xử lý ai trước chứ, chúng ta cần phải xuất thủ trước.”

Về phần phải xuất thủ trước như thế nào, hắn rơi vào suy tư.