Không phù hợp với khí chất, không giống như là loại người có thể nói những
lời như vậy, chẳng lẽ là đang cố ý khiến mình nổi giận, sau đó dễ mượn cơ hội
trừng trị mình sao?
Còn có, cái gì gọi là Thám Hoa lang của Chung Nhược Thần, từ lâu giữa hắn và
Chung Nhược Thần đã không còn có liên quan gì với nhau, không biết nữ nhân
này nhắc tới điều này là có ý gì.
Việc có cố ý chọc giận hắn hay không đã không còn quan trọng nữa, hắn cũng
không dám quá mức càn rỡ trước mặt loại cao thủ này, hắn ưỡn lồng ngực lên,
dõng dạc tự tin nói: “Tại hạ tự thấy tướng mạo mình cũng được, không dính gì
với hèn mọn.”
Hắn vẫn luôn có lòng tin về điểm này, ở trong Linh Lung quan, ngoại trừ tiểu sư
thúc ra, hắn cảm thấy mình là người có ngoại hình tốt nhất.
Trì Bích Dao đến đây không phải để nói chuyện về ngoại hình, chỉ là thuận tiện
xem hình dạng hắn như thế nào mà thôi, nguyên do chính vẫn là việc khác, nàng
ta hỏi: “Hồi đó, việc ngươi rời khỏi kinh thành Cẩm quốc là chuyện bất đắc dĩ,
không thể tránh khỏi, bây giờ ngươi đã có con đường của ngươi, Chung Nhược
Thần cũng đã trở thành đệ tử của Địa mẫu, những khó khăn ngươi phải đối mặt
lúc đó đều đã trôi qua. Ngươi có muốn bù đắp lại những tiếc nuối đã gây ra hay
không?”
Dữu Khánh không biết nữ nhân này nói ra ba câu đều nhắc tới Chung Nhược
Thần rốt cuộc là muốn làm gì, không phải tới đây vì việc mình nói ra lời ngông
cuồng hay sao?
Mặc dù đã có mơ hồ nghi ngờ ý tứ trong lời nói của nữ nhân này, nhưng hắn
vẫn nhịn không được hỏi lời xác nhận, “Bù đắp cái gì?”
Đôi mắt Trì Bích Dao sáng ngời lên, “Nam chưa kết hôn, nữ chưa gả chồng, đây
vốn là mối nhân duyên tiền định, đương nhiên là kết nối lại tiền duyên, xem như
là sau cơn bỉ cực đến hồi thái lai đi.”
Đổi với người khác, nàng ta không chừng thật sự sẽ khiến đối phương phải trả
giá đắt vì đã nói lời nhục nhã Vạn Hoa bảo, nhưng với người này, có tính sổ hay
không quả thực không quan trọng.
Dù sao, nàng ta đúng là bạn rất thân của Địa mẫu, mối quan hệ riêng tư giữa hai
người rất thân mật, hai người đã là bạn thân với nhau từ khi còn trẻ, chỉ là về
sau, địa vị của Địa mẫu lên cao, mà thành tựu của nàng ta thì kém xa Địa mẫu,
nhưng Địa mẫu thỉnh thoảng vẫn sẽ đến chỗ nàng ta ở lại một đoạn thời gian.
Đối với những chuyện liên quan đến đại sự thiên hạ, có lẽ Địa mẫu sẽ không nói
với nàng ta, nhưng một ít chuyện trong nhà người lớn khó nói thì khi hai người
ở bên nhau, Địa Mẫu vẫn sẽ huyên thuyên khá nhiều.
Nàng ta biết rõ, Chung Nhược Thần có thể được Địa mẫu đặc biệt thu làm đệ tử,
là Địa mẫu rất coi trọng tương lai của nàng, nguyên nhân chính là vì như thế,
Địa mẫu cũng có phần lưu ý đến tâm sự của Chung Nhược Thần, đều từng là
thiếu nữ lớn lên, biết rõ đồ đệ đang suy nghĩ gì.
Trên thực tế, xét về mặt lý trí, Địa mẫu cảm thấy đồ đệ không có một nam nhân
như thế sẽ càng tốt, không bị vướng bận gì mới càng có lợi cho việc tu hành
trong tương lai, nhưng Địa mẫu lại biết rõ, chưa từng cầm được vào tay thì
không bỏ được, biết rõ đồ đệ thủy chung là phải trải nghiệm qua chuyện tình
yêu nam nữ, không với nam nhân này cũng sẽ cùng nam nhân khác, sẽ không ai
ngăn cản được, cho dù là bà ta làm sư phụ cũng không ngăn được, đây là
chuyện nhất định cần phải đối mặt.
Về vấn đề với nam nhân này hay là nam nhân khác, không chỉ là Chung Nhược
Thần không từ bỏ được, ngay cả Địa mẫu cũng dần dần thiên hướng thanh niên
trước mắt này.
Phương diện mặt mũi là nguyên nhân chính, thứ nhì là thanh niên trước mắt này
càng ngày càng bộc lộ sự ưu tú, không chỉ văn hoa cái thế, tùy tiện bỏ văn theo
võ vậy mà cũng đánh bại được Chung Nhược Thần tại Triêu Dương đại hội,
khiến cho Địa mẫu phải kinh ngạc tán dương.
Thời gian Chung Nhược Thần tu hành mặc dù không phải quá dài, nhưng dù
sao cũng là đệ tử được Địa mẫu dốc lòng dạy bảo, cung cấp đầy đủ tài nguyên
tu hành tốt nhất, Địa mẫu biết rất rõ, tại trong đồng lứa, thực lực của Chung
Nhược Thần chắc chắn là cao nhất, kết quả nàng đánh không thắng tên tiểu tử
đáng ghét đó.
Văn võ đều đệ nhất, tuấn kiệt với phong thái như thế, quả thực là thiên kiêu chi
tử của cả một thế hệ, hắn lại còn chưa vợ, cũng không có tình nhân, hơn nữa
vốn là vị hôn phu từng có hôn ước với Chung Nhược Thần, vậy còn có gì để nói
nữa chứ, chính là người do ông trời chọn cho Chung Nhược Thần.
Những nam nhi khác được cho là ưu tú trong số người đồng lứa với đệ tử mình,
Địa mẫu đã không thể để vào mắt nữa rồi, Địa mẫu cũng là người tâm cao khí
ngạo, ái đồ bà ta muốn tìm nam nhân, tất nhiên phải là tìm nam nhân ưu tú nhất,
không có lý do gì để chọn thứ hai.
Nhưng mà Địa mẫu không thể dùng quyền thế để bức ép Thám Hoa lang lấy đồ
đệ của mình, đồ đệ của mình không gả được cho ai sao? Còn cần phải ép người
ta lấy, thỉnh cầu người ta lấy sao?
Với tính cách mạnh mẽ của Địa mẫu, bà ta thậm chí còn không biểu hiện ra bất
kỳ một chút xíu ý tứ nào với Thám Hoa lang, kiểu như gợi ý cho hắn biết ngươi
là nhân tuyển tốt nhất để ta gả đồ đệ.
Vì vậy, khi có cơ hội, nàng ta tự nhiên sẽ phân ưu giúp bạn thân.
Hơn nữa, muội muội Văn Nhược Vị của Chung Nhược Thần còn không ngừng
khen ngợi tỷ phu của mình rất giỏi rất tốt, cho nên, từ lâu Trì Bích Dao đã rất tò
mò về hắn.
Vì vậy, vừa nghe nói Thám Hoa lang đụng chạm đến Vạn Hoa bảo của mình,
hơn nữa nàng ta đang ở gần đây, liền lập tức chạy đến.
Tới đây, nhìn thấy, đây là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong mà
Văn Nhược Vị nói ư? Nàng ta thật sự không biết ánh mắt Văn Nhược Vị như
thế nào, hôm nào phải nói chuyện cho rõ mới được.
Dữu Khánh bình tĩnh từ chối khéo: “Tiền bối, chuyện quá khứ đã trôi qua rồi.”
“Tiền bối?” Trì Bích Dao lập tức nhìn nhìn chính mình, hỏi: “Trông ta già như
vậy sao?”
Dữu Khánh không nói nên lời, thầm nghĩ, ngươi có già như vậy hay không thì
ta không biết, nhưng đúng là có bệnh.
Chỉ với mấy câu trao đổi như thế, hắn đã nhận ra được, vị bảo chủ Vạn Hoa bảo
gì đây thực sự là một món đồ trong ngoài không thống nhất, vẻ ngoài cực kỳ có
tính lừa dối, trông như là một đóa thanh liên duyên dáng yêu kiều, nhưng há
mồm ra lại là loại hàng không biết lựa lời.
Được rồi, Trì Bích Dao tạm thời cũng không so đo về chuyện tuổi tác của mình
nữa, nàng ta tiếp tục thuyết phục: “Hồi đó, Yến Phu Tử là kỳ nhân một đời, thu
ba người đồ đệ, hai người trong số đó đều bước vào cảnh giới Bán Tiên, chính
là Địa mẫu và Địa sư, còn có một người cũng đạt đến cảnh giới Cao Huyền,
việc này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ môn phái bọn họ quả thực có phương pháp
nhìn người.
Có thể được Địa mẫu phá lệ đặc biệt thu làm đệ tử, ngươi có biết điều đó có ý
nghĩa gì hay không? Thiên phú của Chung Nhược Thần không phải chuyện đùa!
Nàng bước vào Tu Hành giới mới bao nhiêu năm? Tại trước đây không lâu tu vi
của nàng đã đột phá đến Thượng Huyền, ngay cả sư phụ của nàng cũng rất tự
hào về nàng, thành tựu tương lai là vô hạn. Thám Hoa lang, dùng đầu óc tài tử
đệ nhất thiên hạ của ngươi suy nghĩ kỹ mà xem, ngươi có biết hay không, việc
ngươi cưới Chung Nhược Thần có ý nghĩa như thế nào?”