Dữu Khánh mím môi mạnh mẽ gật đầu, rồi quan tâm hỏi: “Thời tiên sinh dự
định khi nào động thủ, và định động thủ như thế nào?”
Thời Giáp vỗ tay hắn: “Việc này không thể gấp gáp, dù sao cũng đang trong
thời điểm diễn ra Đại Hoang tự. Huynh đệ a, không phải ta chỉ trích ngươi,
nhưng nếu ngươi muốn giết tên họ Trữ đó, đáng ra không nên công khai ồn ào.
Chuyện cho tới bây giờ, hoặc là không làm, đã làm thì cần phải làm trong lặng
lẽ, không thể để người ta nắm bắt được bất kỳ manh mối nào. Có như vậy, đến
lúc đó ngươi cũng có thể phủ nhận tất cả, đúng không? Hơn nữa, để ta mưu tính
cẩn thận một chút, mới có thể làm một lần xong chuyện.”
Dữu Khánh chậm rãi gật đầu, “Thời tiên sinh nói có lý, nhưng ta cảm thấy vẫn
nên càng sớm càng tốt, nếu như muộn một chút, ta sợ bị bên kia tiên hạ thủ vi
cường. Đều là trách ta lúc trước nhịn không được nói ra công khai, làm người ta
được cảnh báo trước.”
Thời Giáp cười ha hả nói: “Huynh đệ, cứ việc yên tâm. Có thách hắn cũng
không dám lỗ mãng, cho dù bảo chủ Vạn Hoa bảo đích thân tới đây, có trang
chủ chúng ta tại, có tộc trưởng Phượng tộc tại, bọn họ sẽ không làm gì được
ngươi. Vô luận như thế nào, nơi này chính là tại phía dưới mí mắt của vị Đại tộc
trưởng Thiên tộc kia, Vạn Hoa bảo dám làm càn sao?”
Dữu Khánh làm ra vẻ chỉ hi vọng được như thế.
Hai người tiếp tục khách sáo với nhau mấy câu, sau đó Thời Giáp nói phải đi về
suy nghĩ kế hoạch động thủ, rồi rời đi.
Nam Trúc rất nhanh chui đầu đi vào, lạch bạch chạy đến trước mặt Dữu Khánh,
“Chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?”
Dữu Khánh tóm tắt ngắn gọn, “Lão ta đã đồng ý xử lý Trữ Bình Côn giúp chúng
ta.”
“Ha hả.” Nam Trúc cất tiếng cười lạnh.
Dữu Khánh đi qua đi lại suy tư, trong đầu rất nhanh lóe lên rất nhiều ý nghĩ, vì
mạng sống, vì để vật lộn tạo ra một đường sinh cơ, hắn không thể không suy
nghĩ rất nhanh, nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định đối với một số
việc, tâm thần hắn tiến vào một loại trạng thái tập trung sâu hiếm có.
Thời Giáp nói hắn cứ việc yên tâm, Tô Bán Hứa cũng nói để cho y từ từ mưu
tính, nhưng hắn là không muốn chậm rãi, sau khi suy đi nghĩ lại một lúc lâu,
hắn đột nhiên dừng bước, bước xoay người, “Lão Thất, làm chút rượu thịt đem
đến đây, ta muốn mở tiệc.”
“Mở tiệc?” Nam Trúc không hiểu, những người đang lui tới với bọn hắn hiện
nay không đáng để mở tiệc tiếp đãi, nhưng ngoại trừ những người trước mắt này
ra, còn có ai cần phải đặc biệt tiếp đãi chứ? Gã không khách khí, trực tiếp hỏi,
“Ngươi định tiếp đãi ai?”
Dữu Khánh khoát khoát tay áo, “Làm đại một chút đồ ăn thức uống là được. Rồi
mời Tô Bán Hứa đến đây giúp ta, ta muốn nhâm nhi với y mấy chén.”
Cái quỷ quái gì vậy? Tô Bán Hứa thường xuyên ra vào nơi này, có đáng làm
vậy không? Nam Trúc không hiểu, nhưng gã biết hiện tại lão Thập Ngũ đang
quan tâm điều gì, đang tìm cách tranh một con đường sống cho mọi người, hắn
sẽ không làm chuyện vô bổ, tại thời điểm này đầu óc gã quả thực cũng không
nhạy bén bằng lão Thập Ngũ, cho nên gã chỉ có thể lấy ý chí và quyết định của
lão Thập Ngũ làm chỗ dựa, không liên quan gì đến việc gã có phải là sư huynh
hay không, gã liền xoay người mau chóng đi thực hiện.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn thức uống và một chiếc bàn thấp được gã đưa tới, trong
điều kiện hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời dùng bàn thấp, Phượng tộc không
mang theo bàn lớn tới đây làm gì.
Sau đó, Tô Bán Hứa cũng vòng vèo đi tới. Vừa bước vào, nhìn thấy có một
chiếc bàn với đồ ăn thức uống đã bày sẵn, y có phần ngạc nhiên, hắc một tiếng,
“Phượng tộc còn bố trí cho ngươi một cái bàn, đãi ngộ của ngươi tốt hơn hẳn ta
a.”
Dữu Khánh đứng dậy mời y nhanh chóng nhập tọa, cất lời giải thích: “Là ta đến
chỗ Phượng tộc mượn tới, Tô tiên sinh bằng lòng giúp ta, ta nghĩ ta cần phải
mời Tô tiên sinh uống mấy chén, trò chuyện bày tỏ lòng cảm ơn chân thành của
ta, mời.”
“Ai, giữa ngươi và ta với nhau, cần gì phải khách sáo như vậy.” Tô Bán Hứa
cười ha hả, thấy mình là khách mời, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là
muốn thúc giục mình đi sát nhân chứ, đó đâu phải là chuyện có thể nhắm mắt
làm bừa, khiến cho y có phần không muốn đến đây.
Hai người ngồi xuống ghế gập trước bàn thấp, Dữu Khánh đích thân rót rượu
mời y, hai người ngồi đây không thể thiếu những lời khách sáo và khen tặng
nhau.
Cứ như vậy ăn uống nâng chén một hồi, sau đó Dữu Khánh đột nhiên không nói
lời nào nữa, dường như trong lòng chất chứa rất nhiều tâm sự.
Tim Tô Bán Hứa khó giải thích mà nhảy mạnh một cái, chẳng mời tiệc có mục
đích khác, sắp nói ra rồi sao? Y thử dò hỏi: “Thám Hoa lang có chuyện gì tâm
thần bồn chồn như vậy?”
“Ai!” Dữu Khánh cất tiếng thở dài, “Có chuyện không biết có nên nói với Tô
tiên sinh hay không.”
Có chuyện? Tô Bán Hứa không rõ, nghi hoặc: “Chuyện gì chứ?”
Dữu Khánh do do dự dự như muốn nói rồi lại thôi, thủy chung nói không nên
lời.
Tô Bán Hứa bị hắn kích thích trí tò mò, lòng ngứa ngáy, ép hỏi: “Ngay cả
chuyện sát nhân ta cũng sẵn sàng làm giúp ngươi, chẳng lẽ Thám Hoa lang còn
không tin được ta sao?”
“Không phải là không tin, chỉ là…” Nói đến đây, Dữu Khánh lại lắc đầu có vẻ
bất đắc dĩ, không nói tiếp nữa.
Hay thật, chuyện gì vậy chứ? Tô Bán Hứa tự nhiên là thay đổi nhiều cách, liên
tục truy hỏi bằng nhiều lời khác nhau, nhưng Dữu Khánh vẫn một mực chần
chần chừ chừ không chịu thổ lộ ra.
Cứ như vậy ngập ngập ngừng ngừng, do do dự dự rất lâu, ngay khi Tô Bán Hứa
có vẻ không còn đủ kiên trì để tiếp tục truy hỏi, Dữu Khánh bỗng vỗ bắp đùi,
“Được rồi, thôi để chính các ngươi gặp mặt nói chuyện với nhau đi.”
Có ý gì? Tô Bán Hứa vẻ mặt sửng sốt.
Dữu Khánh chợt la lớn: “Lão Thất, đi mời Thời tiên sinh tới đây.”
Nam Trúc thò đầu vào giữa hai tấm mành, mặc dù gã không rõ có chuyện gì xảy
ra, những vẫn đáp rất dứt khoát: “Được.”
Gã nhanh chóng rời đi, chẳng bao lâu sau Thời Giáp được mời tới.
“Ai ui, đây là mời ta uống…” Thời Giáp mới nói được một nửa, nửa câu sau
đành phải cưỡng ép nuốt trở vào, mới nhìn còn tưởng rằng là mời mình đến
uống rượu, nhưng nhìn rõ hơn, mẹ nó, trên bàn rõ ràng đã có một đống xương.
Dữu Khánh lập tức đứng dậy lấy tới thêm một chiếc ghế, xếp thêm bộ bát đũa,
mời Thời Giáp nhập tọa.
Vẻ mặt Thời Giáp có chút đặc biệt, các ngươi đã ăn sắp xong rồi nha? Chì còn
thừa lại chút đồ ăn rượu uống còn gọi ta tới đây ăn uống là có ý gì?
Cũng may mà bọn họ đều là người “Làm đại sự”, một chút không vui cũng
không gây trở ngại gì nhiều, lão ta mỉm cười ngồi xuống, nhìn Dữu Khánh rót
rượu cho mình.
Tô Bán Hứa phe phẩy cây quạt, trong lòng nghi thần nghi quỷ, không biết gọi
Thời Giáp tới gặp mặt nói chuyện gì, vì vậy tạm thời ứng phó cùng nâng chén
rượu kính Thời Giáp.
Sau khi đặt chén rượu xuống, Dữu Khánh nhìn trái nhìn phải một vòng, cuối
cùng cất lời nói với Thời Giáp:
“Thời tiên sinh, về chuyện ông đồng ý giết Trữ Bình Côn giúp ta, không phải là
ta không giấu giếm, không giữ bí mật.” Hắn nhấc tay chỉ về phía Tô Bán Hứa,
“Mà là Tô tiên sinh cũng đồng ý giúp ta giết Trữ Bình Côn, cũng dặn ta giữ kín.
Hiện tại ta không biết phải làm gì mới được, ta là không tin bên này từ chối bên
kia, hay là giữ kín cho cả hai? Lỡ như nháo ra hiểu lầm gì đó thì làm sao bây
giờ? Suy đi nghĩ lại, hai vị tiên sinh đều không muốn phụ ta, ta cũng không
nguyện phụ hai vị tiên sinh, đối xử chân thành với nhau mới là thượng sách, vì
vậy ta dứt khoát mời nhị vị tiên sinh tới đây cùng thương lượng việc này.”