Bán Tiên

Chương 1017: Đối xử chân thành (1)




Trước đống lửa ngoài trướng bồng, A Lạc Công xen lẫn trong đó, ngồi uống

rượu ăn thịt giữa các tộc nhân, ánh mắt lại theo dõi Thời Giáp mới từ bên ngoài

trở về, đồng thời thân hình thì hơi nghiêng lệch giấu tại phía sau lưng đồng tộc,

nhìn theo bóng Thời Giáp chui vào trong trướng bồng của Thiện Tri Nhất.

Bên trong lều, Thời Giáp bước nhanh đến trước mặt Thiện Tri Nhất đang

khoanh chân đả tọa, ngồi quỳ xuống, hạ thấp giọng nói: “Trang chủ, bên kia

đồng ý một nửa, có thể giúp hắn giải quyết Trữ Bình Côn, còn việc động đến đệ

tử của Dược Đồ ngay tại Đại Hoang Nguyên, nhất là trong thời điểm này, rất

không thích hợp, không thể đồng ý. Nhưng nếu như thực sự bị ép không còn

cách nào, nếu tên Thám Hoa lang đó cứ nhất quyết muốn làm như vậy, cũng có

thể đồng ý, tuy nhiên thời điểm thực hiện cần phải thận trọng tỉ mỉ, phải làm im

lặng không một tiếng động, không thể gây ra động tĩnh.”

Thiện Tri Nhất bỗng nhiên mở mắt ra, rõ ràng rất kinh ngạc, hỏi ra điều mà ông

ta khó thể tin nổi, “Điều đó cũng có thể đồng ý ư?”

Thời Giáp đáp: “Bên kia đã nói rồi, thật khó khăn mới ở gần được với tên Thám

Hoa lang đó, nếu như không còn ở chung, đó sẽ là tổn thất rất lớn. Nếu như

giúp hắn việc này mà thật sự có thể đổi lấy Thám Hoa lang hứa hẹn báo đáp gấp

bội, làm chuyện gì đều đáng giá. Còn nữa, một khi đã làm việc này, chẳng khác

gì chúng ta đã nắm được một nhược điểm của Thám Hoa lang. Bên kia cũng đã

nói rõ, chỉ cần có thể đạt được mục đích, có thể không tiếc bất cứ giá nào!”

Không tiếc bất cứ giá nào? Nghe những lời này, đồng tử của Thiện Tri Nhất đột

nhiên co lại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Thời Giáp lại bổ sung một câu, “Đương nhiên, tiền đề vẫn là phải thận trọng,

không đến lúc không còn cách nào khác thì không thể bộc lộ, nếu không mọi

người đều sẽ không còn có đường lui.”

Trên mặt Thiện Tri Nhất dần dần hiện lên vẻ cay đắng, ông ta thở dài tiếc nuối,

“Một bước sai, từng bước sai, chỉ mong sẽ không sai đến lúc cuối cùng, chỉ

mong có thể tuyệt xử phùng sinh như bên kia nói. Ông là người đã nắm rõ mọi

việc, ông đi xử lý đi.”

Có một số việc, với thân phận và địa vị của ông ta bây giờ, thực sự không tiện

tự mình đứng ra xử lý, quá gây sự chú ý.

“Vâng.” Thời Giáp đáp lời.

Chẳng bao lâu sau, A Lạc Công xen lẫn trong các tộc nhân lại nhìn thấy Thời

Giáp đi ra khỏi trướng bồng, rồi đi thẳng đến trướng bồng của Thám Hoa lang.

Bên trong doanh địa Phượng tộc, không chỉ có một đống lửa đang bùng cháy

lên, Mục Ngạo Thiết cũng đang ngồi trước một đống lửa khác, cũng ngồi uống

rượu ăn thịt chung với những tộc nhân Phượng tộc, ăn uống không phải là mục

đích, mục đích chính là nhân cơ hội này quan tâm động tĩnh xung quanh.

Trong mấy sư huynh đệ, y thuộc về loại người phù hợp làm việc, hiện tại nhận

trách nhiệm canh chừng.

Chỉ là, thỉnh thoảng sau mấy ngụm rượu, trong đống lửa trước mắt thỉnh thoảng

lại lóe lên một vài hình ảnh, một số lúc vô ý, những hình ảnh ôm hôn Liên Ngư

không tự chủ lại thoáng hiện lên trước mắt y, nhớ lại thời khắc đẹp đẽ từng có, y

lại nhấp thêm vài ngụm. Y cũng đã chú ý thấy tình hình Thời Giáp ra ra vào vào

bên kia.

“Thám Hoa lang.” Thời Giáp vạch mở màn che, cất tiếng gọi vào bên trong.

Những người đang nằm hoặc ngồi xếp bằng ở bên trong lần lượt có động tĩnh,

Dữu Khánh đang ngồi khoanh chân đả tọa đứng dậy bắt chuyện, “Thời tiên

sinh, mời vào, mời vào.”

Nằm trên mặt đất một mực lải nhải, nói không ngừng, tự nói một mình dù

không biết niệm kinh gì, Nam Trúc cũng đứng lên.

Dữu Khánh đi tới cửa, hỏi: “Thời tiên sinh, có phân phó gì ư?”

Thời Giáp nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt tươi cười nói: “Thám Hoa lang, chúng

ta nói chuyện riêng mấy câu được chứ?”

“A, được, được chứ.” Dữu Khánh lập tức đồng ý, rồi quay đầu lại dùng ánh mắt

ra hiệu cho Nam Trúc một cái.

Hướng Chân đang khoanh chân đả tọa cũng rất tự giác, lập tức đứng lên, không

cần phải nhắc nhở cất bước rời đi theo Nam Trúc.

Dữu Khánh nhịn không được liếc nhìn Hướng Chân một cái, thực sự là trải qua

âm thầm quan sát những hành vi động tác của Hướng Chân, khiến hắn có phần

không hiểu.

Sự việc kéo dài cho tới bây giờ, hắn không có khả năng không nghi ngờ Hướng

Chân chút nào, đến lúc này, hắn nghi ngờ tất cả những ngoại nhân xuất hiện tại

bên cạnh mình, nhưng nếu như nói là Hướng Chân có vấn đề, vậy thì tên này

không khỏi có phần quá lười biếng rồi, không thấy làm gì, nhìn như thế nào

cũng không giống một người tới đây làm việc.

Khi bên trong lều đã không còn người khác, Thời Giáp vẫn chưa yên tâm, lão ta

đi tới cửa, vén mành xem xét bên ngoài, Dữu Khánh lập tức cười nói: “Thời tiên

sinh cứ yên tâm, người của ta sẽ trông chừng bên ngoài, sẽ không để cho người

khác đến gần.”

Lúc này Thời Giáp mới quay trở lại, buông tiếng thở dài, “Thám Hoa lang, ta

cũng không giấu giếm nữa, yêu cầu ngươi đưa ra lúc trước thực sự rất quá mức,

đã muốn giết người của Vạn Hoa bảo, còn muốn giết đệ tử của Dược Đồ, việc

này, ta làm sao có thể làm được? Nếu ta làm việc này, sẽ đẩy Quy Kiếm sơn

trang vào đâu chứ?”

Nghe vậy, sắc mặt Dữu Khánh lập tức trầm xuống, “Thời tiên sinh tới đây chính

là để nói lời này sao?”

Thời Giáp nhấc tay ra hiệu cho hắn bình tĩnh đừng vội, “Ở một mức độ nào đó,

chỉ là một kẻ chạy việc cho Vạn Hoa bảo, giết cũng không sao, nhưng Bặc Tang

Tang thì khác, đó dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Dược Đồ, giết chết đồ đệ

của người ta, người ta há có thể bỏ qua? Nơi đây chính là Đại Hoang Nguyên a.

Vạn Hoa bảo không vui, Quy Kiếm sơn trang vẫn có thể gánh được, nhưng nếu

chọc giận vị Đại tộc trưởng kia, Quy Kiếm sơn trang sẽ chịu không nổi. Ta làm

gì cũng phải cân nhắc phòng ngừa vạn nhất, không thể để liên lụy đến Quy

Kiếm sơn trang, phải không?”

Sắc mặt Dữu Khánh lập tức rạng rỡ trở lại, có vẻ rất vui mừng hỏi: “Ý của ngài

là?”

Thời Giáp: “Thám Hoa lang, ngươi ta mới quen đã thân, ta rất ngưỡng mộ tài

hoa của ngươi, cũng không muốn mất người bằng hữu là ngươi đây. Nhưng Quy

Kiếm sơn trang là không thể giúp ngươi làm loại chuyện này, việc này, ta chỉ có

thể dùng tư cách cá nhân để giải quyết giúp ngươi, và cũng chỉ có thể giúp

ngươi giải quyết Trữ Bình Côn, còn Bặc Tang Tang, thứ cho ta khó thể tòng

mệnh. Nhưng ta phải nói trước, về việc này, ngươi vạn lần không thể để cho

trang chủ chúng ta biết rõ, nếu không, chính là hãm ta thành người bất nghĩa bất

trung.”

Bên này cũng có thể đồng ý làm việc này? Dữu Khánh lại âm thầm bắt đầu chửi

cha chửi mẹ, nhóm người Quy Kiếm sơn trang này chắc chắn cũng có vấn đề,

nếu không, sẽ không thể đồng ý làm chuyện như vậy.

Đương nhiên, ngoài mặt hắn vẫn biểu hiện vô cùng mừng rỡ, gật đầu đồng ý,

hưng phấn đến nỗi lập tức tiến tới cầm lấy tay lão ta, “Đủ rồi, như vậy là đủ rồi.

Đủ thấy Thời tiên sinh cởi mở, đối xử chân thành với ta. Sau khi thành công,

Dữu mỗ tất nhiên dốc lòng báo đáp, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng

không chối từ!”

Gần đây, hắn đã không biết bao nhiêu lần nói ra mấy lời kiểu như lên núi đao

xuống biển lửa này nữa rồi.

Có thể đổi lấy lời hứa hẹn này, Thời Giáp coi như là rất hài lòng, vui vẻ nắm lấy

tay hắn, chân thành nói, “Được! Nhưng mà, huynh đệ, ngươi hẳn phải biết hậu

quả nếu để lộ tin tức về việc này, sẽ khiến ngươi và ta vạn kiếp bất phục. Vụ

này là tuyệt mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, người biết được càng ít

càng tốt, đặc biệt là không thể để cho tên Tô Bán Hứa kia biết được a!”