Bán Tiên

Chương 1016: Nguyện làm đả cẩu bổng




“Cái gì?” Nam Trúc không cho rằng mình nghe lầm, mà cho rằng Dữu Khánh

đã nói sai, “Ngươi nói gì, mật báo cho Trữ Bình Côn?”

Bộ dạng Dữu Khánh như muốn nói “Ngươi nghĩ sao”.

Nam Trúc kinh ngạc hỏi: “Lão Thập Ngũ, ngươi không có lầm chứ, ngươi muốn

giết Trữ Bình Côn, còn báo tin cho Trữ Bình Côn?”

Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Ngươi có bệnh hả? Không mật báo, làm sao người

ta biết được là ai giết? Không báo tin, chỉ cần Trữ Bình Côn chết đi, mọi người

đều sẽ trực tiếp nghi ngờ là do ta làm, vậy giết Trữ Bình Côn còn có ý nghĩa gì

nữa? Chỉ vì tự tìm rắc rối thôi sao?”

Nam Trúc trong nháy mắt liền thông suốt, đột nhiên hiểu được lão Thập Ngũ

muốn làm gì, gã dần dần trợn to hai mắt.

Tại bên ngoài trướng bồng của Tộc trưởng Phượng tộc, A Lạc Công thì thầm

trao đổi với một thành viên Phượng tộc một lúc, sau đó quay đầu đi vào trong

lều, đi đến trước mặt Phượng Kim Kỳ, lão ta nhẹ giọng nói: “Thời Giáp, người

bên cạnh Thiện trang chủ, lại đi ra ngoài, không biết đi làm gì.”

Tựa như đang ngủ, Phượng Kim Kỳ cất tiếng lẩm bẩm, “Những người này có

thật nhiều hành động mờ ám, nhìn chung, dường như đều có liên quan với vị

Thám Hoa lang kia, hình như đều quanh quẩn xung quanh Thám Hoa lang.

Ngươi chú ý phía bên Ngũ lang một chút, ngay phía dưới mí mắt của Đại tộc

trưởng, trước khi biết rõ được tình huống, nói hắn tạm thời cách xa tên Thám

Hoa lang đó ra. Và Nhị lang nữa, tạm thời tách hắn ra khỏi họ Trữ đi.”

“Vâng.” A Lạc Công đáp lời.

Tiệc rượu đã tàn, trong lều vẫn chưa tan mùi rượu, Phượng Tàng Vân đã rời đi,

Trữ Bình Côn một mình quanh quẩn, do dự.

Thủ hạ đã trở về, đã tìm hiểu được nơi Long Hành Vân dừng chân, ở trong khu

trại tạm thời của Tích Lư Sơn.

Lão ta phân vân do dự, không biết có nên đi bái phỏng Long Hành Vân lúc này

hay không, mục đích bái phỏng tự nhiên là liên thủ đối phó tên Thám Hoa lang

kia, hoặc nói đúng hơn là mượn uy thế của Xích Lan các để kiềm chế thế lực Tô

Bán Hứa của tiền trang và Thiện Tri Nhất, chỉ cần những người đó không có

bừa bãi can thiệp vào, lão ta sẽ không sợ tên Thám Hoa lang kia.

Vấn đề hiện tại là, lão ta vẫn chưa nhận được hồi âm từ phía Vạn Hoa bảo, vì

vậy lão ta không biết nếu mình hấp tấp hành động thì có thích hợp hay không.

Về việc Long Hành Vân có đồng ý gặp mình hay không, lão ta không quá lo

lắng, địch nhân của địch nhân, hẳn là sẽ có hứng thú gặp mặt.

Sau khi suy đi nghĩ lại, cuối cùng nỗi lo lắng cho tính mạng của mình chiếm ưu

thế, lão ta hơi chút chuẩn bị, rồi dứt khoát đi ra trướng bồng, báo cho Phượng

tộc một tiếng, nói là ra ngoài đi dạo.

Đã có người đi tìm hiểu lúc trước dẫn đường, không khó để đi đến khu doanh

trại tạm thời của Tích Lư Sơn.

Tuy rằng là Thiên tộc tề tụ, nhưng thực ra diện tích khu vực tập trung cũng

không phải quá lớn, cho nên nơi đóng trại của Phượng tộc cách khu trại của

Tích Lư Sơn cũng không xa, chỉ mất một chút thời gian đã đến nơi.

Mùi dược liệu thoang thoảng như có như không xem như là đặc trưng của Tích

Lư Sơn, Trữ Bình Côn thoáng quan sát hoàn cảnh nơi đây, trong lòng cảm thấy

khá kỳ quái, không hiểu tại sao Tích Lư Sơn cũng tới tham gia sự kiện này, Tích

Lư Sơn hẳn không phải là loại thích khuếch trương địa bàn, các bộ tộc xung

quanh còn dám tranh đoạt địa bàn của Tích Lư Sơn hay sao?

Sau khi tìm thấy bảo vệ, Trữ Bình Côn đích thân đưa một tờ giấy, làm phiền bảo

vệ thông báo cho Long Hành Vân.

Không bao lâu sau, bảo vệ quay lại ra hiệu cho bọn họ đi theo, dẫn bọn họ đến

chỗ trướng bồng của Long Hành Vân, rồi chỉ cho một mình Trữ Bình Côn đi

vào, những người khác chờ tại bên ngoài.

Trong lều chỉ có hai người, một cái bàn, hai người chia ra ngồi ở hai đầu, một

bên là Long Hành Vân tay cầm tờ giấy lạnh lùng liếc nhìn khách tới, một bên là

một lão già tóc bạc tay cầm dao rọc thịt trên xương đưa vào miệng ăn, mái tóc

bạc rẽ giữa buông rũ xuống vai, bên cạnh bàn còn đặt một tẩu hút thuốc lá.

Long Hành Vân không biết Trữ Bình Côn, Trữ Bình Côn lại nhận ra gã, cũng

biết lão già tóc bạc kia, vừa nhì liền biết đây là Ngân Sơn Hà, một trong bốn đại

hộ pháp của Các chủ Xích Lan các, người ta xưng là Ngân vệ. Trữ Bình Côn ít

nhiều có phần bất ngờ, không nghĩ tới Ngân vệ cũng tại đây.

Lão ta cung kính chắp tay chào: “Trữ Bình Côn bái kiến Long thiếu Các chủ.”

“Địch nhân của Thám Hoa lang, đến đây bái phỏng…” Long Hành Vân mở tờ

giấy trên tay ra, nhìn chằm chằm lẩm bẩm đọc một nửa, rồi nghiêng đầu liếc

nhìn, hỏi: “Ngươi là ai?”

Cho dù người ta đã tự báo ra tên mình, nhưng gã quả thực không biết lão ta,

cũng chưa từng nghe nói tới, không biết là chó mèo từ đâu chạy tới, nên lời nói

không chút khách khí.

Trữ Bình Côn lần đầu tiên lĩnh giáo được tính cách của vị thiếu Các chủ này, lão

ta không khỏi hơi giật mình, liền tự giới thiệu lại lần nữa: “Tại hạ Trữ Bình

Côn, tại hạ đang quản lý Côn Bảo hành tại U Giác Phụ.”

Vì vậy, Long Hành Vân trực tiếp ném tờ giấy ngay trước mặt lão, không vui

nói: “Cái thứ gì vậy, chỉ bằng ngươi cũng xứng làm địch nhân của cẩu Thám

Hoa ư? Nhanh chóng cút đi cho ta, nếu không ta chặt ngươi ra cho chó ăn bây

giờ.”

Gã là thật sự không hài lòng, cảm thấy mình đã bị Trữ Bình Côn làm nhục.

Trữ Bình Côn nghẹn họng không nói nên lời, diễn biến này nằm ngoài dự tính

của lão, lão ta vội vàng nói ra bối cảnh của mình, “Tại hạ xử lý việc kinh doanh

cho Vạn Hoa bảo.”

“Vạn Hoa bảo?” Long Hành Vân có chút kinh ngạc, vẻ mặt hơi nguôi, lúc này

cuối cùng đã nhấc mắt lên nhìn lão ta.

Từ khi lão ta tiến vào trướng bồng, Ngân Sơn Hà chỉ hơi nhếch mắt liếc nhìn

một cái, lúc này cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc quan sát Trữ Bình Côn,

chậm rãi nhét miếng thịt cắm trên mũi dao vào trong miệng, nhai nuốt.

Nhìn phản ứng của bọn họ, lòng tin trở lại trên nét mặt Trữ Bình Côn, lão ta

mỉm cười gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”

Long Hành Vân ở phía đầu kia của bàn dài, xoay người trên ghế, tò mò hỏi:

“Vạn Hoa bảo cũng đã xung đột với cẩu Thám Hoa rồi à?”

Trữ Bình Côn xua tay nói: “Không không, thiếu Các chủ nói sai rồi, Vạn Hoa

bảo ta không có tùy tiện kết hận thù với người khác, là cẩu Thám Hoa cứ muốn

gây khó dễ cho Vạn Hoa bảo chúng ta.”

Long Hành Vân lập tức nảy sinh hứng thú, “Chưa từng nghe nói cẩu Thám Hoa

cùng Vạn Hoa bảo có mâu thuẫn gì a. Thế nào lại đụng nhau rồi?”

“Là cẩu Thám Hoa không coi ai ra gì…” Trữ Bình Côn kể lại đại khái sự việc

đã xảy ra, có lược bớt đi một số, chính nghĩa trong lời kể tự nhiên là đứng về

phía bên lão, có thể tưởng tượng được hình ảnh nhân vật phản diện trong miệng

lão ta là như thế nào.

Đương nhiên, tình hình xảy ra qua lời kể của lão ta cũng không bị khuếch đại

thái quá, tuy nhiên cách xưng hô “Cẩu Thám Hoa” tại trong miệng hai người lại

được nói ra rất thuận miệng, giống như đó là nhận thức chung của hai người.

Long Hành Vân nghe xong cười vui vẻ, “Tên cẩu Thám Hoa này quả thực là

hung hăng, lại dám nói Vạn Hoa bảo là cái rắm, nhưng dù sao tên đó từ trước

đến giờ vẫn luôn bừa bãi, chính là một con chó điên, ha ha ha ha.”

Gã vui sướng cất tiếng cười to, tâm tình không hiểu sao cũng thấy thật tốt, đột

nhiên cảm thấy phần ủy khuất mình phải gánh chịu đó cũng chẳng là gì.

Ngân Sơn Hà là rất hiểu gã, nhịn không được trừng mắt liếc gã, khẽ lắc đầu, rồi

tiếp tục lóc thịt ăn.

Trữ Bình Côn hơi ngẩn người, không hiểu vì sao vị này chợt cười vui vẻ như

thế, thấy Vạn Hoa bảo bị nhục mà cười sảng khoái như thế sao? Vạn Hoa bảo

có cừu oán với ngươi ư?

Long Hành Vân cười một trận đã đời xong, đột nhiên toát ra một câu khẳng

định, “Cẩu Thám Hoa nói cũng không sai, Vạn Hoa bảo chỉ là cái rắm a.”

Trữ Bình Côn sắc mặt tức thì đại biến, cho dù kiêng kỵ đối phương, lão ta cũng

không thể không giữ gìn tôn nghiêm cho chủ của mình: “Mong thiếu Các chủ

ăn nói cẩn thận!”

Long Hành Vân hừ một tiếng khinh thường, “Ngươi là vô tri, hay là thật sự cô

lậu quả văn, Vạn Hoa bảo thì thế nào, không phải là có một chút quan hệ với

Địa mẫu thôi sao, ngươi chưa có nghe nói cẩu Thám Hoa tại Ảo Vọng phá đổ

Già La Sơn sao? Đó còn là sân nhà của thân thích Địa mẫu nha, cẩu Thám Hoa

nói đập liền đập, ai có thể làm gì được hắn?”

Lời gã nói tuy không dễ nghe, nhưng đó là lời nói rất thật, nếu Vạn Hoa bảo

không có mối quan hệ với Địa mẫu như vậy, gã thật đúng là không để trong

mắt.

Trữ Bình Côn vẻ mặt nghiêm túc, hỏi ngược lại: “Già La Sơn bị đập, là bởi vì

Già La Sơn sợ cẩu Thám Hoa sao?”

Long Hành Vân sửng sốt, trầm mặc một hồi, rồi hỏi: “Ngươi tìm ta rốt cuộc là

muốn làm gì? Muốn sai khiến ta ra mặt giúp ngươi hay sao?”

Trữ Bình Côn chắp tay nói: “Sao dám. Địch nhân của địch nhân chính là bằng

hữu. Nghe nói Long thiếu cũng muốn đánh chó, tại hạ nguyện làm đả cẩu bổng

trong tay Long thiếu, nhưng tại hạ lại lo lắng về Thiện Tri Nhất và Tô Bán

Hứa…” Lão ta lại tiếp tục kể về việc những người này qua lại tương đối thân

cận với Dữu Khánh như thế nào, cuối cùng đưa ra lời bảo đảm: “Chỉ cần Long

thiếu ngăn chặn những người không liên quan kia, sẽ do ta đánh con chó điên

đó!”

Ngân Sơn Hà chợt lên tiếng: “Đây là ý của Vạn Hoa bảo ngươi?”

Trữ Bình Côn trầm bổng trả lời: “Chủ nhục thần chết, còn cần tới Vạn Hoa bảo

mở miệng nữa sao?”

Lão ta bày ra bộ dạng như muốn nói ta là đang hành động theo cảm tính.

Nhưng những lời này đã nói đúng vào trọng tâm vấn đề, không hổ là người giúp

đỡ Vạn Hoa bảo thu xếp việc kinh doanh bên ngoài, đã làm cho Ngân Sơn Hà

vốn có ý kiến cũng không thể phản bác.

Long Hành Vân đứng lên, đi qua đi lại một lúc rồi nói ra: “Ngươi trở về trước

đi, có thời gian ta sẽ đi tìm ngươi.”

Trữ Bình Côn nghe giọng điệu của gã, và quan sát bộ dạng đi tới đi lui đó, biết

rõ đối phương đã động tâm rồi, lão ta cười chắp tay nói: “Được. Tuy nhiên việc

này không nên chậm trễ, cần phải tiên hạ thủ vi cường, tránh để tình hình rối

tung lên, hi vọng lời phân phó của Long thiếu đến sớm.”

Lão ta quay sang chắp tay với Ngân Sơn Hà, lùi lại hai bước rồi mới xoay người

lại cáo từ rời đi.

Không còn có người ngoài, Ngân Sơn Hà nhìn chằm chằm vào người đi tới đi

lui, ông ta càng hiểu rõ Long Hành Vân, làm sao có thể không nhìn ra manh

mối, trầm giọng nói: “Ngươi cũng đã giao thủ với tên Thám Hoa lang đó, hắn

không phải là loại người lương thiện, có thể khiến cho ngươi nhiều lần bại trận

chắc chắn không phải là tai nạn ngoài ý muốn, chuyện giữa ngươi và Thám Hoa

lang đã trôi qua từ lâu, khơi lại chuyện cũ không ý nghĩa gì, còn có vẻ là mình

nói chuyện không giữ lời không độ lượng, đừng có gây rắc rối chẳng ích gì.”

Long Hành Vân tức thì dừng bước, nói: “Ngân thúc, lẽ nào lại để cho nữ nhân

xông pha phía trước trong loại chuyện này hay sao?”

Ngân Sơn Hà lập tức hiểu ý, hơi kinh ngạc hỏi: “Bặc Tang Tang cũng muốn báo

thù sao?”

Ông ta đương nhiên biết rõ vị thiếu Các chủ này có tình ý với đệ tử của Dược

Đồ, không phải nói ông ta, Các chủ Xích Lan các cũng biết, thái độ của Các chủ

là, không vạch trần cũng không phản đối, có thể có đôi có cặp cũng được, dù

sao cũng là đệ tử của Dược Đồ, không phải là nữ nhân không có giá trị, lấy

được về coi như đã kiếm được.

Nói chung là tùy duyên, mấu chốt là không thể cưỡng cầu, dù sao đó cũng là đệ

tử của Dược Đồ, và Đại Hoang Nguyên còn có một tôn đại thần trấn giữ, ngoại

nhân không thể tùy ý làm càn.

Long Hành Vân gật đầu, “Lúc trước ta ra ngoài đi dạo với nàng, đã đến gặp cẩu

Thám Hoa, nói chuyện cũng không dễ chịu, nhị tỷ đã nói rằng, sẽ không để cho

cẩu Thám Hoa còn sống rời đi. Nhị tỷ là người nghiêm túc, đã nói ra sẽ toàn lực

đi làm, người khác khuyên không được. Ngân thúc, chính là vì ta biết rõ cẩu

Thám Hoa không dễ chọc, cho nên mới không thể để cho nhị tỷ xông lên phía

trước.”

Ngân Sơn Hà nghiêm túc nói: “Đây là tại Đại Hoang Nguyên, là thời điểm

Thiên tộc tổ chức Đại Hoang tự lần thứ nhất, nếu như gây ra chuyện, chỉ sợ Đại

thánh cũng không bảo vệ được ngươi.”

Long Hành Vân: “Chắc là không có vấn đề gì. Ta sẽ không xung đột với cẩu

Thám Hoa. Lão già khi nãy cũng đã nói rồi, lão ta mới là đả cẩu bổng, ta chỉ cần

đi nói đám người Thiện Tri Nhất thành thật một chút là được. Nếu có xảy ra

chuyện cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.”

Nghe gã nói có căn có cứ, Ngân Sơn Hà cau mày, trầm ngâm không nói.