Đối diện với vẻ mặt và giọng nói cứng rắn của Dữu Khánh, Bặc Tang Tang
giống như đã nhìn nhạt sinh tử, không có nói nhiều, hơi khom người với mọi
người, cất tiếng xin lỗi, “Đã quấy rầy.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, bình tĩnh và ung dung, khi rời đi cũng không thất
lễ.
Long Hành Vân vốn từ trước đến nay vẫn luôn giữ bộ dạng phong lưu tiêu sái
lúc này giống như biến thành khúc gỗ, không thốt tiếng nào cất bước theo sát cô
ta, cùng rời đi.
Sau khi đi ra khỏi khu vực hạ trại của Phượng tộc, Long Hành Vân cuối cùng
nhịn không được hỏi: “Nhị tỷ, ngươi dự định thế nào?”
Bặc Tang Tang: “Người sống cần phải cho người chết một lời giải thích, ta
không biết làm chuyện phức tạp, việc có thể làm cũng có giới hạn, nếu tên
Thám Hoa lang đó đã tới Đại Hoang Nguyên, ta sẽ không để cho hắn sống sót
rời đi, xem như để an ủi linh hồn Đại ca ở trên trời.”
“Ai!” Long Hành Vân khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn một bên
mặt cô ta.
Thực ra, ở một mức độ nào đó, Long thiếu Các chủ rất không coi trọng Tần
Quyết, từ thái độ làm đại ca của Tần Quyết, luôn luôn lấy y làm đầu là có thể
nhận ra được mối quan hệ bất bình đẳng, dù sao chênh lệch thân phận và địa vị
rõ ra đó, nếu không phải vì nữ nhân trước mặt này, gã sẽ không kết bái với Tần
Quyết.
Là vì gã sợ Bặc Tang Tang sao? Với xuất thân của gã, không có bao nhiêu nữ
nhân có thể khiến cho gã sợ, ít nhất là không có Bặc Tang Tang. Nguyên nhân là
vì sau lần đầu tiên gặp được nữ nhân này, không hiểu sao gã lại thấy động tâm,
nhưng bởi nét đẹp đạm mạc của cô ta khiến gã không biết phải biểu đạt như thế
nào.
Mà Bặc Tang Tang thì thờ ơ, không bị ảnh hưởng bởi thân phận, địa vị thiếu
Các chủ gì đó của gã, nói trắng ra chính là gã không thể thực sự thân cận với
Bặc Tang Tang.
Nói tóm lại, gã quen biết Bặc Tang Tang trước, mà lúc đó Tần Quyết chỉ là một
kẻ đang cố ý tìm cách tiếp cận, muốn kết giao với gã mà thôi. Về sau, không
biết Tần Quyết làm thế nào kéo gần được quan hệ với Bặc Tang Tang, sau đó
Tần Quyết đề nghị ba người kết bái, vì để thân cận với Bặc Tang Tang, gã vui
vẻ đồng ý.
Ý trung nhân biến thành tỷ đệ kết bái, chính bản thân Long Hành Vân cũng
không nói rõ được cảm giác như thế nào, ở trong đó còn có sự ngăn cách giữa
Người và Yêu, hơn nữa, về mặt tình cảm, Bặc Tang Tang dường như không có
cảm giác gì với gã. Với tính cách kiêu ngạo của mình, tại trước khi chưa tìm
được điểm thích hợp để bày tỏ, gã không có can đảm chủ động thể hiện ra để
thay đổi mối quan hệ giữa hai người.
Cũng không phải Long Hành Vân không muốn báo thù cho Tần Quyết, lúc
trước gã xem như đã tận lực rồi, quả thật đã đẩy Dữu Khánh vào chỗ chết, chỉ là
bị ép buộc không còn cách nào khác phải thỏa hiệp mà thôi.
Bây giờ, vị nhị tỷ mà gã thầm mến này lại sắp bước lên con đường mà gã đã đi
qua, gã thật sự không biết nên nói gì mới được, khuyên không nên báo thù cho
Đại ca sao? Đã không thể khuyên, còn rất lo lắng, lo lắng không thắng được tên
cẩu Thám Hoa kia, lo lắng nhị tỷ phải chịu thiệt.
Chính gã cũng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, đối diện với tên cẩu Thám
Hoa đó gã cứ luôn rơi vào thế bất lợi, cảm giác chung của gã là, dường như rất
khó đối phó tên cẩu Thám Hoa đó.
A Lạc Công vừa mới bước ra khỏi trướng bồng của Dữu Khánh, một nhân viên
Phượng tộc liền bước nhanh đến trước mặt lão ta, nhỏ giọng thì thầm: “A Lạc
Công, thủ hạ của vị Trữ tiên sinh kia đang dò hỏi người của chúng ta xem khách
nữ vừa tới đây là ai.”
A Lạc Công: “Không hỏi khách nam?”
“Không hỏi.” Tộc nhân lắc đầu, rồi hất hất cằm ra hiệu.
A Lạc Công ồ một tiếng, đã hiểu rồi, xem ra người đến tìm hiểu đã nhận ra
Long Hành Vân, lão ta nhìn về phía tộc nhân ra dấu, nhìn thấy thủ hạ của Trữ
Bình Côn đang vội vã quay trở về trướng bồng của họ, đi vào bên trong.
Trữ Bình Côn và Phượng Tàng Vân vẫn còn đang chạm cốc nâng ly ở trong lều,
trên mặt đã có vẻ ngà ngà say.
Nhân viên Côn Bảo hành vào báo cáo nói: “Ông chủ, bên kia có hai vị khách
vừa tới, một người là Long Hành Vân, Thiếu Các chủ Xích Lan các, một người
là đệ tử của Dược Đồ Tích Lư Sơn, tên là Bặc Tang Tang.”
Trữ Bình Côn vừa nghe nói như vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, suýt
chút nữa đã bóp nát chén rượu trong tay, “Không nghĩ tới ngay cả người của
Xích Lan các và Tích Lư Sơn cũng chủ động tới bái phỏng tên đó.”
Lão ta thật sự không nghĩ tới tên cẩu Thám Hoa đó lại có mối giao tiếp rộng rãi
như thế, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Thủ hạ ở bên cạnh nghe vậy thì hơi giật mình, sau đó thử nhắc nhở lão ta, “Ông
chủ, Long Hành Vân, là Long Hành Vân của Xích Lan các, hắn tới chắc hẳn
không phải là để bái phỏng a?”
“Hả… Long Hành Vân?” Trữ Bình Côn hơi dừng lại, không biết có phải bởi vì
uống nhiều rượu mà đầu óc bớt nhanh nhạy hay không, ngây người một chút rồi
mới đột nhiên tỉnh ngộ, “Đệ tử của Dược Đồ, Tích Lư Sơn?” Ánh mắt lão ta lấp
lóe, một lúc sau mới cất tiếng cười hắc hắc, “Đã hiểu rồi. Việc này có chút thú
vị nha.”
Phượng Tàng Vân cùng ngồi uống rượu ở một bên cũng kịp phản ứng lại,
“Chính là vị Thiếu Các chủ Xích Lan các mà ngươi nói là có cừu oán với tên
Thám Hoa lang đó sao?”
“Đúng vậy.” Trữ Bình Côn vỗ chân đáp lời, ngay sau đó chỉ vào thủ hạ, nói:
“Nhanh đi, đi theo Long Hành Vân, xem bọn họ dừng chân ở đâu.”
“Vâng.” Thủ hạ nhận lệnh rời đi.
Phượng Tàng Vân chờ đợi với vẻ mặt khó hiểu.
Trữ Bình Côn lập tức giải thích nghi hoặc cho y, “Long Hành Vân sở dĩ kết
thành thù hận với cẩu Thám Hoa, mấu chốt ở tại tên anh em kết nghĩa Tần
Quyết đã chết của Long Hành Vân. Nhị gia có khả năng không biết, theo lời
Tần Quyết tuyên bố tại U Giác Phụ khi còn sống, bọn họ có ba người kết bái
với nhau, đệ tử của Dược Đồ là một trong số đó. Ngài ngẫm lại mà xem, hai
người này chạy đến tìm cẩu Thám Hoa, có thể là chuyện tốt gì được sao?”
Phượng Tàng Vân trầm ngâm rồi a một tiếng, lẩm bẩm: “Là đến tính sổ.”
Trữ Bình Côn lại vỗ vỗ chân, “Không sai, chính là tới tính sổ. Ngay cả Xích
Lan các và Tích Lư Sơn đều xuất thủ, để ta xem còn có ai dám cuốn vào vụ này.
Tô Bán Hứa cũng phải nhìn xem sắc mặt Xích Lan các. Tên ngông cuồng đó
dám mạo phạm Vạn Hoa bảo, để ta nhìn xem xương hắn cứng cáp đến cỡ nào.”
Phượng Tàng Vân chậm rãi nhấp rượu, đại khái đã hiểu được vì sao vị này phái
người đi theo dõi tung tích của Long Hành Vân, đại khái là muốn liên thủ a.
Về việc này, y không tiện trực tiếp tham gia vào, nhất là trong hoàn cảnh này,
đương nhiên, y không thể không nhắc nhở, “Trữ tiên sinh, ngươi làm gì là
chuyện của ngươi, Phượng tộc ta không xen vào. Nhưng dù sao nơi này cũng là
Thiên hoang, nơi Thiên tộc tổ chức Đại Hoang tự lần thứ nhất, nếu có người
gây ra rối loạn, sợ là Thiên tộc sẽ không khách khí. Ngươi chắc hẳn phải biết
được hậu quả khi chọc giận Đại tộc trưởng, không ai trong thiên hạ có thể bảo
vệ được ngươi.”
Trữ Bình Côn trấn an: “Nhị gia yên tâm, ta làm sao có thể không quan tâm cho
tính mạng của mình chứ, nhất định đúng mực.”
Khi nói lời này, trong mắt lão ta tỏa sáng ý chí chiến đấu…
Tô Bán Hứa thỉnh thoảng vén mở rèm che nhìn ra bên ngoài, chờ cho A Lạc
Công đã rời đi xa mới nhanh chóng xoay người lại đi đến trước mặt Dữu
Khánh, chất vấn: “Mọi việc đều có thể chậm rãi nói, nếu người ta đã tới cửa nói
chuyện, ngươi có thể từ từ giải quyết, cần gì phải trở mặt với đệ tử của Dược Đồ
đó chứ?”
Dữu Khánh chưa nguôi lửa giận, “Cô ta hoàn toàn không nói lý lẽ, chỉ toàn nói
chuyện càn quấy, ta đi đâu để tự chứng minh trong sạch chứ? Ta thấy cô ta ngay
từ đầu đã không có ý tốt rồi. Đã như vậy, ta cần gì phải khách sáo?”
Tô Bán Hứa ẩn ý sâu xa nói: “Thám Hoa lang, ngươi phải hiểu rõ, đó không
phải là người thường, là đệ tử của Dược Đồ, Dược Đồ được xưng là Đại dược
sư đệ nhất thiên hạ.”
Dữu Khánh nói năng hùng hồn, “Lão tử mặc kệ cô ta là ai, cô ta dám chơi, ta sẽ
phụng bồi!”
Thời Giáp ở bên cạnh cũng thở dài: “Thám Hoa lang, Dược Đồ không chỉ tu vi
cao thâm, ông ta luyện chế ra dược vật không chỉ dùng để trị bệnh cứu người,
còn cực kỳ am hiểu luyện chế độc dược. Không phải là ngươi không biết danh
hiệu ‘Dược Đồ’ có ý gì chứ? Đó là đồ tể lấy dược đồ tức là giết người. Hắn ta
lấy dược làm đao, mà khi đã sử dụng độc, thực sự khó lòng đề phòng. Nói
không dễ nghe, cho dù là đắc tội Vạn Hoa bảo cũng không nên đi đắc tội Dược
Đồ.”
Có câu nói mà lão ta không nói ra miệng, nếu như ngươi làm như vậy, ngay cả
người bên cạnh ngươi cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, độc là thứ cực kỳ không dễ dàng
kiểm soát được phạm vi sát thương, rất dễ liên lụy đến người khác.
Dữu Khánh chắp tay nói với hai người: “Nếu là như thế, chúng ta không ngại
tiên hạ thủ vi cường, mong nhị vị giúp ta diệt trừ yêu nữ đó, không để cô ta
quay đầu làm bậy, phải thừa dịp hôm nay!”
Cái gì? Tô Bán Hứa và Thời Giáp đều kinh ngạc, chúng ta mới quen biết bao
lâu, trướng bồng này dựng lên được mấy ngày, vậy mà ở trong này đã hai lần
nhờ cậy chúng ta làm chuyện sát nhân, còn chờ được đến khi Đại Hoang tự kết
thúc sao? Tên này thật đúng là không hề khách khí a!
“Ai nha, hình như trang chủ đang cho gọi ta.” Thời Giáp như chợt giật mình,
sau đó xoay người bỏ chạy, thực sự là không muốn đáp lời của một số người.
Biểu cảm của Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Hướng Chân cũng rất đặc sắc,
thấy nhìn cảnh này giống như đang xem kịch.
Tô Bán Hứa cũng quay người rời đi, nhưng vừa được hành động của Thời Giáp
nhắc nhở, Dữu Khánh lập tức giành trước một bước, chụp lấy cánh tay y, thành
khẩn nói: “Tô tiên sinh, ngài cũng tuyệt tình như vậy ư, không chịu giúp ta
sao?”
Tô Bán Hứa nghẹn họng không nói nên lời, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang
cưỡng ép nắm giữ cánh tay mình, từ trong giọng nói của đối phương y nghe ra
được hàm ý khác, chúng ta còn có thể tiếp tục ở chung bên nhau không?
Đã đến mức độ trực tiếp kéo người lại bất kể lễ nghĩa nữa, có thể thấy đây là lời
nói cuối cùng rồi, không ừ thì vỗ tay từ biệt.
Tô Bán Hứa xếp chiết phiến lại chọc chọc vào trán mình, cuối cùng vung quạt
lên, nói với mấy người khác ngoại trừ Dữu Khánh: “Làm phiền mấy vị tránh đi
một chút, ta muốn nói chuyện riêng với Thám Hoa lang mấy câu.”
Việc này không có gì là không có thể, ba người Nam Trúc lập tức đi ra ngoài.
Đã không còn người khác, Tô Bán Hứa mới hạ thấp giọng nói: “Thám Hoa
lang, ngươi vừa muốn ta giết Trữ Bình Côn giúp ngươi, lại muốn ta giúp ngươi
giết đồ đệ của Dược Đồ, ta có thể giúp hết được sao? Không phải là ta không
muốn giúp ngươi, mà vì năng lực ta thực sự có hạn. Ngươi chỉ có thể chọn
một.”
Mắt Dữu Khánh sáng lên, hắn không chút do dự nói: “Vậy, Trữ Bình Côn đành
phải nhờ cậy vào tiên sinh rồi. Tương lai ắt sẽ báo đáp tiên sinh, lên núi đao
xuống biển lửa đều không chối từ.”
“Đừng đừng đừng, đừng nói về sau, trước tiên nói chuyện trước mắt đi.” Tô
Bán Hứa xòe quạt ra, rồi dùng quạt vỗ vỗ vào ngực hắn, “Thám Hoa lang, nếu
là bình thường, ta không có khả năng làm chuyện thế này, đồng ý giúp ngươi
hoàn toàn là bởi vì ngưỡng mộ tài hoa của ngươi, chân tình nguyện ý kết giao
bằng hữu với ngươi, nhưng việc này chỉ có thể ngươi biết ta biết, nghìn vạn lần
không thể để cho phía bên Thiện Tri Nhất biết được, cũng không thể để cho
người khác biết được. Ta nói trước cho ngươi biết, một khi chuyện bị tiết lộ ra
ngoài, ngươi sẽ là người đầu tiên ta kéo ra, ngươi cũng đừng mong sống thoải
mái.”
“Tiên sinh cứ việc yên tâm, ta có hại ai cũng sẽ không hại chính mình.” Dữu
Khánh vỗ vỗ ngực nói lời đảm bảo, rồi hỏi tiếp: “Lúc nào động thủ?”
Tô Bán Hứa trợn tròn mắt, “Đây là Thiên Hoang, ngay tại phía dưới mí mắt của
vị kia, Đại Hoang tự lần thứ nhất là có thể cho phép người khác tùy tiện quấy
rối sao? Để cho ta trở về chậm rãi suy nghĩ, tìm kiếm biện pháp thích hợp đã.”
Dứt lời, y gạt cánh tay lôi kéo của Dữu Khánh ra, bước nhanh rời khỏi.
Chẳng mấy chốc, Nam Trúc thò đầu vào giữa khe màn, nhìn nhìn bên trong, rồi
sau đó chui vào, đi đến cạnh hắn, hỏi: “Tình hình thế nào?” Thấy Dữu Khánh có
vẻ đề phòng tai vách mạch rừng phía bên ngoài, gã vội nói: “Hướng Chân, ta đã
ra hiệu cho lão Cửu nhìn chằm chằm.”
Dữu Khánh vuốt vuốt ria mép, cau mày nói: “Tên Tô Bán Hứa mặt chuột này
thoáng nhìn đã không phải là người tốt, hắn cư nhiên đã đồng ý giết Trữ Bình
Côn giúp ta. Việc này mà cũng có thể đồng ý, quả nhiên có vấn đề.”
Đã đồng ý rồi? Nam Trúc cũng rất kinh ngạc, sau một thoáng nghĩ ngợi, gã nói:
“Không sao, đây chẳng phải là điều ngươi muốn ư? Chỉ cần hắn đồng ý giúp
ngươi xử lý Trữ Bình Côn là được.”
Dữu Khánh lẩm bẩm: “Không được a, phải nghĩ cách biết được khi nào hắn
động thủ.”
Nam Trúc hừ một tiếng, “Giải quyết người là được rồi, việc khác không cần
phải quan tâm quá nhiều.”
Dữu Khánh lườm gã một cái, “Đánh rắm, không biết lúc nào hắn động thủ, ta
làm sao mật báo cho Trữ Bình Côn chứ?”