Hướng Chân thì giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, gã ta quay đầu lại
nhìn phía trước, đồng thời bình tĩnh thản nhiên bổ sung một câu, “Ngươi không
phải là đối thủ của ta.”
Hướng Chân có nhận định như vậy, tự nhiên là bởi vì gã ta cũng từng nhìn thấy
Long Hành Vân xuất thủ tại Triêu Dương đại hội, trong lòng đã có thước đo để
đối chiếu.
Long Hành Vân vừa nghe lời này liền nổi lửa, trong vô thức định nói ra mấy lời
ỷ thế hiếp người.
Nhưng lời nói đã đến bên mép vẫn phải ‘nhịn xuống, mình vừa mới nói chuyện
của mình đừng có kéo Xích Lan các vào, nếu lúc này lại bày ra thái độ ỷ thế
hiếp người, vậy thì có vẻ như mình sợ người ta, hay là có vẻ mình chỉ dám lựa
chọn bóp trái hồng mềm? Long thiếu Các chủ cũng là người biết sĩ diện a.
Thế nhưng lời nói của Hướng Chân thật quá đáng, quá khinh người, bất kỳ một
nam nhân nào có nhiệt huyết đều không thể nhịn được trước lời nói đó, Long
Hành Vân cất tiếng cười nhạt, “Nếu như ngươi cứ muốn nói như vậy, vậy chúng
ta không ngại đơn đấu thử xem.”
Lần trước, sau khi chịu thua Dữu Khánh tại Triêu Dương đại hội, gã cũng đã
yên tĩnh hơn rất nhiều, coi như là sau khi biết sỉ trở nên dũng, về đến Xích Lan
các liền cần cù khổ luyện một cách hiếm có, chỉ vì một ngày nào đó có thể rửa
nhục, nhờ vậy đã tinh tiến không ít, gã không cho rằng mình sẽ bại trong tay
Hướng Chân, nhiều nhất chỉ là không chiếm được ưu thế.
Hơn nữa, trong lúc tức giận, thua gì cũng được nhưng không thể thua lời nói.
Gã vừa mới nói xong, Hướng Chân lập tức xuất thủ, xuất thủ rất bất ngờ, không
ai đoán được, khiến tất cả những người thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại đều
không kịp trở tay, chỉ thấy Hướng Chân đã vỗ một chưởng lên vai Long Hành
Vân, nói chính xác là, đột nhiên một bàn tay ấn lên bờ vai Long Hành Vân.
Bàn tay của Hướng Chân đè Long Hành Vân dừng lại, mọi người giật mình cả
kinh, dồn dập dừng lại.
Nhưng lại không thấy có bất kỳ dấu hiệu giao đấu nào, sau đó Hướng Chân
buông tay khỏi vai Long Hành Vân, vẻ mặt chất phác tiếp tục đi tới trước, bình
tĩnh vượt qua bên cạnh mọi người.
Long Hành Vân mặt đầy kinh ngạc mím chặt môi, nhìn chằm chằm bóng lưng
Hướng Chân bước đi phía trước.
Bặc Tang Tang lập tức quay ngược lại đi đến bên cạnh gã, hỏi: “Ngươi không
sao chứ?”
Đồng thời đưa tay lên kiểm tra cho gã.
“Không sao.” Long Hành Vân đẩy tay cô ta ra, cúi đầu, mím môi im lặng đi tới,
dường như miễn cưỡng nuốt trở lại một tiếng cười nhạt ngạo nghễ vừa rồi, tựa
như vừa mới tự tát vào mặt mình, vẻ mặt xấu hổ khó nhịn, im bặt không đề cập
tới chuyện đơn đấu nữa.
Dường như đã thừa nhận rằng mình thực sự không phải là đối thủ của Hướng
Chân.
Long Hành Vân quả thực là đang ngẫm lại chính mình, rõ ràng đã biết không
nên tới, mình còn chạy đến đây làm gì chứ?
Mọi người không để ý rằng, nơi gã mới đứng vừa rồi đã xuất hiện hai dấu chân
thật sâu.
Đám người Dữu Khánh quay mặt nhìn nhau, làm cái quỷ gì vậy chứ? Như vậy
là đã phân ra thắng bại rồi sao? Mặt mũi của Long thiếu Các chủ không đáng
tiền như thế sao?
Bặc Tang Tang lại đuổi theo bắt mạch cho Long Hành Vân một lần nữa, sau khi
xác nhận quả thực không bị gì, cô ta mới yên tâm buông tay.
Khi nhóm người đi đến trước trướng bồng của Dữu Khánh thì phát hiện thấy Tô
Bán Hứa đang đi qua đi lại chờ đợi tại cửa vào.
Nhìn thấy có nhiều người, Tô Bán Hứa thở ra một hơi, “Lão đệ có khách à? A,
hóa ra là Long thiếu Các chủ, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Long Hành Vân vẫn còn hơi chút ngơ ngẩn, thoáng nhìn y một chút, cảm thấy
có phần quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở đâu, gã cũng không
chào hỏi gì lập tức tiến vào trong lều.
Tô Bán Hứa có phần không nói nên lời, nhưng cũng không dám nói gì, nếu như
chỉ là Xích Lan các thì không sao, mấu chốt là Xích Lan các có bối cảnh Thiên
Lưu sơn, mà tiền trang lại là mâm chung của mấy vị đại lão đỉnh cấp, ở mức độ
nào đó mà nói, y cũng thuộc về Thiên Lưu sơn quản lý.
Vì vậy, tại trong mắt y, mặc dù thực lực Quy Kiếm sơn trang không kém gì
Xích Lan các, nhưng xét về địa vị và sức nặng thì lại kém hơn Xích Lan các rất
nhiều.
“Khí sắc của Long thiếu Các chủ hình như rất không tốt, xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Bán Hứa đột nhiên giữ Dữu Khánh đang muốn tiến vào lều lại, hỏi một câu.
Dữu Khánh hất hất cằm về phía Hướng Chân, “Ngươi hỏi hắn đi?”
Dứt lời liền trực tiếp bước vào trong.
Tô Bán Hứa nhìn Hướng Chân đi vào trong với vẻ mặt không biểu cảm, y có
phần không nói nên lời, hỏi hắn sao? Không phải y chưa từng có giao lưu với
gã, chỉ là, Hướng Chân là người có thể trao đổi bình thường sao?
Phe phẩy quạt mấy cái nhè nhẹ xong, y không có hỏi nhiều, trực tiếp tiến vào
trong lều, muốn nhìn xem đến cùng là có chuyện gì.
Nhìn thấy người cần tới đều đã đến đông đủ, tấm mành trướng bồng lại bỗng
nhiên mở ra, Thời Giáp thò đầu vào quan sát bên trong. Lão ta là chú ý thấy
động tĩnh bên này, ỷ vào việc thường xuyên ra vào nơi đây, có mối quan hệ
không tệ, lão ta trực tiếp tiến đến nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.
Ngay cả A Lạc Công, vốn đang theo dõi sát sao cũng chui đi vào, thực sự là thủ
hạ của lão ta không tiện tiến vào đứng nghe trong lều của khách.
Mấy người ngoài này đã muốn tiếp cận nơi này, Dữu Khánh cũng không cưỡng
ép, hắn trực tiếp hỏi Bặc Tang Tang, “Dược sư tới đây, có gì chỉ giáo?”
Bặc Tang Tang nhận ra rằng có lẽ mình đã đến nhầm nơi, dường như nơi này có
càng nhiều người ngoài hơn, còn không bằng đứng nói chuyện tại bên ngoài
khu vực bảo vệ của Phượng tộc, như vậy còn không cần phải đi tới đi lui, nhưng
mà cô ta không thể làm chủ nơi này, lập tức hỏi: “Là người giết đại ca Tần
Quyết của ta?”
Khi lời này vừa được nói ra, tỏ rõ là tới đây xác nhận tình hình.
Từ trong lời này, Tô Bán Hứa và Thời Giáp nghe ra được một chút manh mối,
giống như đều có vẻ suy nghĩ.
Dữu Khánh kiên quyết phủ nhận, “Tần Quyết? Không phải, mặc dù ta và hắn có
ân oán, nhưng không có giết hắn. Hắn chết bởi Thủ sơn thú của Tiểu Vân gian.
Việc này Long Hành Vân cũng biết rõ ràng. Hắn không nói với ngươi sao?”
Bặc Tang Tang: “Đại ca ta chết như thế nào là do các ngươi nói ra, trừ bọn
ngươi ra, không có người nào khác nhìn thấy, có phải như vậy hay không?”
Dữu Khánh hơi cau mày, “Đúng vậy, có thể nói như vậy. Nhưng chúng ta không
nói dối. Chẳng lẽ ngươi không tin cả năng lực thẩm vấn của Đại Nghiệp ty, Ty
Nam phủ và Thiên Lưu sơn sao?”
“Đại Nghiệp ty, Ty Nam phủ, Thiên Lưu sơn không có liên quan gì với Đại
Hoang Nguyên.” Bặc Tang Tang ngay lập tức lên tiếng phân rõ giới hạn với tam
đại thế lực kia. Một nữ tử như cô ta ăn nói lại cử trọng nhược khinh như thế,
khiến cho Tô Bán Hứa và Thời Giáp kinh ngạc. Sau đó, cô ta nói tiếp: “Chuyện
không thể chắc chắn thì đừng nói tới nữa. Ta chỉ hỏi ngươi, Đại ca ta chết có
phải vì bị ngươi hãm hại hay không?”
Dữu Khánh nghe vậy thì nổi giận, chỉ chỉ vào mũi mình, “Ta hãm hại? Con mẹ
nó, ngươi bị bệnh hả? Ta mời hắn tiến vào Tiểu Vân gian, hay là lừa hắn tiến
vào Tiểu Vân gian? Tần Quyết một mực đuổi theo ta, truy đuổi vào Tiểu Vân
gian, việc này Long Hành Vân biết rõ ràng, ta có truy đuổi Tần Quyết lúc nào
không? Bây giờ ngươi lại nói ta sai.
Có một số việc trong lòng mọi người đều biết rõ, Tần Quyết sở dĩ dám truy
chúng ta, đơn giản chính là ỷ thế hiếp người, khi dễ bọn ta nhỏ yếu. Tần Quyết
một mực tìm cách mưu hại ta, vì bảo tàng trong Tiểu Vân gian, thậm chí còn lợi
dụng Long Hành Vân, bản thân Long Hành Vân cũng biết, kết quả hắn tự hại
chết chính hắn, tại sao lại biến thành ta hại chết hắn hả?
Tu vi mấy người chúng ta lúc đó còn chưa phá Huyền, lấy cái gì để giết chết
Tần Quyết có tu vi Huyền cấp? Bặc Tang Tang, nếu ngươi không nói lý lẽ, nếu
không phân biệt đúng sai, chạy đến đây nói nhảm làm gì, ngươi thật sự cho rằng
lão tử là bùn nặn ra sao?”
Bặc Tang Tang: “Tần Quyết đại ca khi còn sống đối đãi với ta không tệ. Là
huynh muội với nhau, ta không thể nhìn thấy hắn chết không minh bạch, ta tới
đây gặp ngươi là bởi vì tình cảm huynh muội, không phải tới phân rõ phải trái.
Ta ở đây lý luận với ngươi, là hi vọng ngươi có thể tự chứng minh trong sạch.
Ngươi là người trong cuộc, biết được tương đối nhiều, cho nên, chỉ cần ngươi
có thể chỉ điểm cho ta một cái phương hướng hoặc biện pháp để ta đi xác minh
là được, miễn là có thể chứng minh người quả thực không phải do ngươi giết, ta
liền không tiếp tục truy cứu. Nếu không, dù tình dù lý, khả năng ngươi giết hắn
là lớn nhất.”
Dữu Khánh bực tức nói: “Hung thủ đã chết rồi, người của ta làm chứng ngươi
lại không tin, ta không còn cách nào tự chứng minh vô tội. Nếu ngươi cứ nhất
quyết càn quấy như vậy, ta cũng không có cách nào, dứt khoát nói thẳng ra đi,
ngươi muốn như thế nào?”
Bặc Tang Tang: “Tự nhiên là báo thù cho Đại ca của ta.”
“Được!” Dữu Khánh quả đoán hét lên, chỉ tay vào mặt đối phương, “Chỉ cần
Tích Lư Sơn ngươi đủ sức chơi đùa, cứ việc phóng ngựa tới đây, Dữu mỗ bồi
tiếp ngươi!”