Bán Tiên

Chương 1013: Không nói lý lẽ (1)




Đương nhiên rồi, Long Hành Vân sẽ không dễ dàng chịu thua miệng lưỡi, ít

nhất, không thể để cho người khác cảm thấy mình sợ đối phương, nhất là ngay

tại trước nhiều người như vậy, gã châm chọc lại: “Đơn đấu? Ngươi rất thích

đánh đánh giết giết sao? Có muốn ta tìm thêm mấy người tới chơi với ngươi

không chứ?”

Tại Triêu Dương đại hội, gã đã kiến thức được tài nghệ của đối phương, thực

lực của tên cẩu Thám Hoa này thực sự khiến gã sợ hãi, gã biết rằng mình không

phải là đối thủ của hắn, tự nhiên sẽ không cần phải lấy trứng đi chọi đá, nhưng

nếu là tìm người tới động thủ, gã vẫn có lòng tin, gia thế bối cảnh rõ ra đó, gã

có thể gọi tới đủ loại cao thủ.

Hai người vừa gặp nhau, mở miệng ra liền nồng nặc mùi thuốc súng, khiến cho

nỗi lòng Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc trở nên căng thẳng, bọn họ đều biết rõ

không dễ chọc tới bối cảnh của tên Long Hành Vân này.

Thái độ của Hướng Chân vẫn bình tĩnh như trước, bình tĩnh nhìn chằm chằm

Long Hành Vân.

Long Hành Vân tự nhiên cũng chú ý tới gã, tự nhiên cũng nhận ra được, bởi vì

đã gặp được tại Triêu Dương đại hội, hơn nữa thực lực tương đương xuất sắc,

có ấn tượng rất sâu, thoáng nhìn liền có thể nhận ra, gã ta cũng cảm thấy bất

ngờ, mấy người này tại sao lại cùng tụ tập tại Đại Hoang Nguyên chứ, đã hẹn

sẵn rồi sao?

Bặc Tang Tang nhìn chằm chằm Dữu Khánh, quan sát rất kỹ, thỉnh thoảng cũng

liếc mắt nhìn Long Hành Vân, bởi vì cô ta không biết nhắc tới đơn đấu là có ý

gì, không biết hai người đang so đấu gì với nhau, bởi vì Long Hành Vân chưa

từng nói gì về chuyện đơn đấu cho cô ta biết.

Không nói tới chuyện đơn đấu, ngay cả việc từng tham gia Triêu Dương đại hội,

Long Hành Vân cũng không nói cho cô ta biết, gã không có mặt mũi để nói ra

chuyện đó.

A Lạc Công đứng xa xa nhìn tới, trong khi nhân viên Phượng tộc do lão ta phái

tới thì đứng bên cạnh im lặng lắng nghe.

Đối mặt với lời đe dọa của Long Hành Vân, Dữu Khánh không quen với tật xấu

đó của gã, dù sao hắn đã nghĩ rõ ràng rồi, có thể dùng lời nói để công kích thì

chẳng việc gì phải khách khí, hắn lập tức đáp lễ: “Ngươi chạy tới tìm ta, không

phải tới đánh đánh giết giết thì còn có thể làm gì? Tìm ta so ‘Thơ từ văn

chương’ sao?”

Theo nhận định của hắn, đối phương chắc chắn không có khả năng tới đây tìm

mình chỉ để chơi đùa, khẳng định là tới tính nợ cũ.

So thi từ văn chương? Long Hành Vân nghẹn họng, gã phát hiện thấy tên cẩu

Thám Hoa này rất biết cách chế nhạo, không đè đầu được người khác ngươi sẽ

chết sao, ma quỷ mới đi so thi từ văn chương với ngươi, ta tiện như vậy sao? Ta

có thể tự đưa mặt mình đến cho ngươi đánh ư?

Nhắc đến phương diện này, Dữu Khánh vốn chỉ thuận miệng nói ra, nhưng

những lời đó lại đột nhiên nhắc nhở cho hắn, đúng a, hắn đã quên mình chính là

tài tử đệ nhất thiên hạ, về mặt này hắn có tư cách để hù dọa người khác. Hắn lập

tức nhấc nhấc hai tay, xắn tay áo lên, rõ ràng thấy mình càng thêm mạnh mẽ,

“Nếu như là tới so thi từ văn chương, nhìn khắp thiên hạ, lão tử đúng là chẳng

sợ bất kỳ kẻ nào, ngươi cứ việc kéo hết người Xích Lan các tới đây, ta cũng có

thể khiến các ngươi thua không còn quần mặc.”

Nam Trúc ở bên cạnh suýt chút nữa cười ra tiếng, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ. Nếu

là so về phương diện này, gã có thể yên tâm. Trong phương diện này, gã cũng

cho rằng lão Thập Ngũ gần như là vô địch thiên hạ. Hắn là người từ nhỏ đã

thường xuyên viết viết họa họa, là do sư phụ dùng roi vọt nghiêm chỉnh dạy dỗ

ra, được xưng là tài tử đệ nhất thiên hạ. So về mặt này, hắn quả thực là quá bắt

nạt Xích Lan các, đoán chừng tính toàn bộ Xích Lan cũng không có một ai có tư

cách có thể giao đấu với lão Thập Ngũ.

Đương nhiên, trước kia gã cũng không phát hiện được lão Thập Ngũ có tài hoa

như vậy, về sau mới biết được lão Thập Ngũ là người nhấc bút trám mực liền có

thể đạt Trạng Nguyên, hơn nữa mọi người đều khen lão Thập Ngũ viết chữ rất

đẹp, lúc đó gã mới biết là mình kiến thức hạn hẹp, không biết bên cạnh mình có

ẩn giấu một đại tài tử như thế.

Long Hành Vân nắm chặt chiết phiến, khóe miệng căng cứng, vẻ mặt tức giận,

không nghĩ tới tên này lại hung hăng như thế, dám một mình thách thức toàn bộ

Xích Lan các!

Nhưng mà giận thì giận, gã lại không dám đại biểu Xích Lan các mở miệng tiếp

lấy đề tài này, ngay cả chính gã cũng cảm thấy Xích Lan các chưa chắc đã đủ tự

tin tiếp lấy chiêu này, nếu mình lung tung đồng ý, không chừng sẽ khiến cho

toàn bộ Xích Lan các mất mặt đến nhà bà ngoại, e rằng mẹ mình cũng sẽ đánh

gãy hai chân mình.

Gã càng không thể tự mình tiếp lấy chiêu này, nếu truyền ra ngoài thông tin,

Thiếu Các chủ Xích Lan các muốn so “Thi từ văn chương” với cẩu Thám Hoa

đại danh đỉnh đỉnh, chỉ sợ còn chưa bắt đầu so, gã đã trở thành trò cười cho

người trong thiên hạ, sợ rằng mọi người đều sẽ cười gã không biết lượng sức

mình.

Vào lúc này, gã mới tỉnh táo nhận ra rằng, tên khốn trước mắt này thật sự là đủ

văn đủ võ, văn hay võ đều rất mạnh mẽ, mình không có mặt nào so được với đối

phương.

Nhưng điều đó cũng không gây trở ngại vị thiếu Các chủ này nói lời mạnh

miệng, gã đanh mặt lại lạnh lùng nói: “Đây là chuyện giữa ngươi và ta, đừng có

kéo Xích Lan các vào.”

Không biết rằng, đây là điều Dữu Khánh thích nghe nhất, hắn vừa nghe gã nói

vậy thì tinh thần phấn chấn, lập tức chỉ vào mũi gã, vội vàng xác nhận việc này,

“Này, ngươi nhớ cho kỹ, đây là lời ngươi nói nhé! Chuyện giữa ngươi và ta

không kéo Xích Lan các vào, chỉ giới hạn giữa ngươi và ta. Mọi người đều nghe

rất rõ ràng.”

Một người xuất thân bé nhỏ như hắn, chật vật tìm đường cầu sinh, khi giở trò vô

lại ra, đúng là không phải người được nuôi lớn trong loại gia thế bối cảnh như

Long Hành Vân có thể so sánh, người như Long Hành Vân nhiều nhất chỉ biết ỷ

thế hiếp người.

Nhưng Long Hành Vân cũng không phải kẻ ngốc, có thể nói trên mặt gã đầy vẻ

mỉa mai, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được tên cẩu Thám Hoa này nói đến cùng

vẫn là sợ Xích Lan các.

Nhưng dù vậy, gã vẫn không thể vui mừng nổi, ngược lại, gã coi như càng hiểu

rõ hơn, nếu như gã không có Xích Lan các làm chỗ dựa, tên cẩu Thám Hoa này

sẽ không chút nào để Long thiếu Các chủ gã vào mắt, điều này tựa hồ đã khẳng

định lại những lời tên cẩu Thám Hoa này đã nói tại trên Minh Hải hồi đó, nếu

tách gã ra khỏi gia thế bối cảnh, gã chẳng là gì cả.

Điều này khiến cho gã thầm thấy sầu não, lòng tự trọng của gã đã bị tổn thương.

Dữu Khánh tìm kẽ hở cầu sinh, không có tâm tư sầu não cùng gã, thấy gã im

lặng thừa nhận lời mình nói, hắn tiếp tục nói thẳng ra, “Nói đi cũng phải nói lại,

chuyện giữa hai chúng ta đã được làm rõ lúc trước, đã thống nhất kết thúc,

ngươi còn chạy tới đây dây dưa là có ý gì?”

Khi Long Hành Vân vừa định đáp lời, Bặc Tang Tang ở bên cạnh chợt lên tiếng

trước, “Không phải hắn tới tìm ngươi, là ta. Hắn nhận biết ngươi, là ta nói hắn

dẫn ta tới.”

Giọng điệu không nhanh không chậm, cũng không có cảm xúc gì, giống như là

đang đọc ra nội dung trong sách, nhưng lại có cảm giác mỗi một câu nói đều rất

nghiêm túc, giọng nói cũng rất dễ nghe. Chỉ là, sự nghiêm túc bộc lộ ra từ trong

đến ngoài khiến người ta không đành lòng nói lời xằng bậy với cô ta.

Cô ta nhận ra được, Tam đệ của mình có vẻ đã bị vị Thám Hoa lang này đè ép

khí thế, dường như không dám quá đáng với vị Thám Hoa lang này, điều này

không phù hợp với tính cách của vị Thiếu Các chủ Xích Lan các mà cô ta biết,

cô ta cũng không muốn nhìn hai người tiếp tục tán gẫu nữa, vì vậy mở miệng

chen lời.

Dữu Khánh nhìn chăm chú vào cô ta, “Đệ tử của Dược Đồ?”

Bặc Tang Tang: “Bặc Tang Tang, Tần Quyết là Đại ca kết bái của ta. Chúng ta

sẽ đứng ở nơi này nói tiếp sao?” Cô ta đảo mắt nhìn những nhân viên Phượng

tộc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.

Người tới là khách, có lẽ cũng là khách bất thiện, Dữu Khánh âm thầm hít một

hơi thật sâu, quay đầu lại ra hiệu với người của Phượng tộc: “Là khách của ta,

vui lòng cho qua.”

Lúc này, bảo vệ của Phượng tộc mới tránh sang một bên nhường đường.

Dữu Khánh đưa tay ra mời, và đích thân dẫn khách đi vào.

Long Hành Vân lại xòe chiết phiến ra, vừa đi vừa quan sát khung cảnh lều trại

phân tán của Phượng tộc, gã không muốn song hành với trên cẩu Thám Hoa

trước mặt, bước chân tụt lại phía sau, sau đó gã phát hiện thấy trong lúc vô ý

mình đang đi bên cạnh Hướng Chân, lập tức mở lời hỏi, “Vì sao Hướng huynh

tới đây?”

Hướng Chân quay đầu nhìn gã, hỏi: “Ngươi muốn đơn đấu với ta?”

Vừa nghe được lời này, những người đi phía trước đồng loạt quay đầu nhìn lại,

nhất là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, không khỏi rịn mồ hôi hột, nhận thấy vị

này thật là cương mãnh, nói chuyện không chút nào vòng vo, đây chính là Thiếu

Các chủ Xích Lan các a, ngươi cho rằng ngươi là ai? Chúng ta dù sao cũng đã

đắc tội rồi, nhưng ngươi cũng không muốn sau này ra ngoài lăn lộn sao?

Long Hành Vân nghẹn họng không nói nên lời, chiếc quạt đang tiêu sái phe

phẩy cứng đờ trong tay.

Gã rất muốn hỏi xem đám người nơi này có vấn đề gì, tại sao mở miệng ngậm

miệng đều là “Đơn đấu”, lão tử đường đường là Thiếu Các chủ Xích Lan các,

có lòng tốt chủ động bắt chuyện với ngươi, khách khí tử tế với ngươi một câu,

ngươi mở miệng liền hỏi ta đơn đấu, có bệnh à?

Mấu chốt là gã đã thấy Hướng Chân xuất thủ tại Triêu Dương đại hội, nếu thật

sự đánh nhau, gã cũng không có nắm chặt chiếm được ưu thế gì.