Phía bên Quy Kiếm sơn trang và Tô Bán Hứa qua lại với Dữu Khánh, mối quan
hệ có vẻ rất thân mật đã khiến lão ta có phần khó chịu nổi.
Lão ta không biết rằng những người đó đã có mối quan hệ thân mật như vậy từ
khi họ cùng ở tại Thúy Vũ hồ của Phượng tộc, bây giờ mới phát hiện ra, sau đó
lão ta nhịn không được cất lời chế nhạo Thiện Tri Nhất, đường đường là trang
chủ của Quy Kiếm sơn trang, đó là địa vị loại nào, thực lực ra sao, vậy mà lại
không tự trọng gia thế như vậy, để người tùy ý người giẫm lên.
Mấu chốt là với bản thân lão ta, đừng nói là không dám tới cửa nhà Thiện Tri
Nhất, thậm chí, còn không dám chủ động đến gần Thiện Tri Nhất, chứ đừng nói
đến việc tiến tới chào hỏi, đối với người có thân phận, địa vị và thực lực như
Thiện Tri Nhất, lão ta là ai chứ?
Lão ta cũng có cảm nhận sâu sắc rằng mình quả thực không xứng, đó chính là
trang chủ Quy Kiếm sơn trang, là cao thủ cảnh giới Cao Huyền ít có trong thiên
hạ, là người ngang vai ngang vế với bảo chủ Vạn Hoa bảo, tại Vạn Hoa bảo, lão
ta chỉ là một kẻ giúp việc chạy chân, không có tư cách nói chuyện trực tiếp với
bảo chủ, nào dám chạy đến múa may trước mặt Thiện Tri Nhất. Nhưng Dữu
Khánh thì sao? Hắn lại ra ra vào vào trướng bồng của người ta như đó là nhà
riêng của mình, tâm phúc của Thiện Tri Nhất có việc hay không có việc cũng
thường xuyên chạy đến quanh quẩn trong trướng bồng của Dữu Khánh.
Đối với lão, cảnh tượng đó quá kích thích tâm tình của lão.
Càng khiến cho lão ta chịu không nổi chính là, sau đó lại tiếp tục phát hiện thấy
Dữu Khánh và người của Quỳ tộc quấn quít với nhau. Có cả tộc trưởng Quỳ tộc
nữa, đó là nhân vật có thực lực sánh vai với tộc trưởng Phượng tộc và Thiện Tri
Nhất a, vậy mà lại chủ động chạy đến gặp Dữu Khánh. Cái quỷ gì vậy chứ?
Các đại nhân vật đó đều gần gũi, khiêm tốn như thế sao? Vậy vì sao bình
thường mình muốn gặp mặt một lần đều khó như vậy chứ?
Một loạt phát hiện không hề khớp với những thông tin biết được lúc trước đã lật
đổ nhận thức của lão ta về Dữu Khánh, là bởi vì mình hiểu biết hạn hẹp sao? Có
nhiều đại nhân vật như vậy qua lại với tên cẩu Thám Hoa đó, tên cẩu Thám Hoa
đó chẳng phải sẽ kiêu ngạo ngút trời trong Tu Hành giới ư?
Lật đổ nhận thức chỉ là thứ yếu, bắt đầu khiến cho lão ta có phần sợ hãi chính là
thực tế.
Lão vẫn còn nhớ rõ hình ảnh người nào đó công khai nói muốn giết mình ngay
trước mặt mọi người. Lúc trước lão ta không quá đặt nặng, nhiều nhất chỉ là đối
đãi cẩn thận, không có lòng sợ hãi. Nhưng bây giờ, lão ta thật sự đã có chút
hoảng sợ, lão cảm thấy người nào đó thực sự có thể không phải khẩu xuất cuồng
ngôn, mà chỉ là mình vô tri mà thôi, người ta có thể thực sự có năng lực đó.
Hiện tại, lão ta mơ hồ cảm thấy, có lẽ bối cảnh Vạn Hoa bảo không che chở
được mình, làm sao có thể không lo lắng cho được.
Lão ta đã có phần hối hận, hối hận đi tranh đoạt mối làm ăn của Đào Hoa cư,
nhưng người ta đã nói ra “Vạn Hoa bảo là cái rắm”, hơn nữa còn nói ra ngay
trước mặt mọi người, Vạn Hoa bảo không biết xấu hổ sao? Bây giờ lão ta muốn
rút lui là có thể lui sao?
Nếu bị hù dọa liền rút lui dễ dàng như vậy, lão ta sẽ không thể giải thích được
với Vạn Hoa bảo. Nói chung, đến lúc này, có muốn nhượng bộ hay không đã
không phải do lão ta nữa rồi, phải chờ Vạn Hoa bảo lên tiếng.
Trong lúc uống rượu tại đây, Phượng Tàng Vân cũng đã nghe được một loạt báo
cáo liên tiếp, y ợ một tiếng, hỏi: “Tên cẩu Thám Hoa đó đi đâu vậy?”
Nhân viên Côn Bảo hành đáp: “Nhị gia, tạm thời còn chưa biết, nhưng đã có
người đi theo dõi rồi, phát hiện tình hình gì sẽ lập tức báo cáo.”
Nhìn thấy phía bên Thám Hoa lang qua lại, giao tiếp với một đống đại nhân vật,
đám nhân viên bọn họ cũng có phần hoảng sợ, Thám Hoa lang công khai nói
muốn giết chết ông chủ, nếu thật sự phát triển đến một bước đó, đám tùy tùng
bọn họ có thể yên ổn được sao? Cửa thành cháy tất sẽ mang đến tai họa cho cá
trong ao…
Bởi vậy, có thể nói tất cả bọn họ đều mở to hai mắt theo dõi sát sao, không dám
có chút sơ sẩy.
Không có thông tin gì hữu ích lại đột nhiên khiến người ta cảm giác ngột ngạt,
Trữ Bình Côn bực bội phất tay cho gã lui ra ngoài, sau đó nâng chén lên, cụng
ly với Phượng Tàng Sơn…
Tại ranh giới khu vực hạ trại dừng chân của Phượng tộc, bằng hữu cũ gặp lại
nhau, Dữu Khánh ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay chào hỏi, “Ôi,
Long huynh đến rồi, không có nghênh đón từ xa, mong rằng thứ tội.”
Trong lúc cất tiếng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm quan sát Bặc Tang Tang, đệ tử
của Dược Đồ, hắn đại khái đã đoán được thân phận người này, chắc hẳn là
người đã kết bái với Long Hành Vân và Tần Quyết, không phải nghe nói bị giới
hạn phạm vi hoạt động sao? Đã có thể rời núi rồi chăng?
Hắn nhận định sẽ không có chuyện gì tốt tới cửa.
Nhưng không thể không thừa nhận, nữ nhân này đem tới cho hắn một cảm giác
khá đặc biệt.
Không biết có phải do phần tròng đen nhiều hay không, ánh mắt cô ta nhìn
người hoặc sự vật đều có cảm giác rất nghiêm túc, cứ như vậy chính diện nhìn
chằm chằm vào ngươi.
Tiếp đó chính là làn da rất đẹp, hơn nữa còn là đẹp hiếm có, làn da có cảm giác
trong suốt, thực sự là cảm giác trong trẻo và trơn mịn như lòng trắng trứng, làm
cho mọi người nhìn thấy liền biết không chỉ phần da lộ ra ngoài mới đẹp, ngay
cả làn da dưới lớp quần áo cũng rất đẹp. Mặc dù không phải là đại mỹ nữ gì đó,
nhưng cũng là một giai nhân với vẻ đẹp khác lạ, có lẽ phù hợp với câu châm
ngôn, da trắng che một trăm xấu a.
Có lẽ là bởi vì cô ta làm bạn với thảo dược lâu dài a. Dữu Khánh cảm thấy
những người tiếp xúc với thảo dược lâu dài, hầu hết đều có làn da đẹp.
Thái độ của Long Hành Vân đối với Dữu Khánh vẫn giống như trước đây, ít
nhất, biểu hiện ra ngoài vẫn là như trước, gã phe phẩy chiết phiến, “Hừ” một
tiếng với âm điệu quái dị.
Dữu Khánh liếc mắt nhìn cây quạt của gã, trong đầu lóe lên hình ảnh Tô Bán
Hứa, hắn không biết những kẻ không quản trời nóng hay lạnh gì đều cầm quạt
phe phẩy như vậy nghĩ như thế nào.
Đương nhiên, đó chỉ là thứ yếu, nhìn bộ dạng chó không ăn cứt của Long Hành
Vân, hắn cũng không làm bộ làm dạng nữa, muốn chơi thì chơi, rận nhiều
không sợ ngứa, ai sợ ai chứ? Hắn hỏi thẳng ra: “Thế nào? Lần trước Long
huynh có việc gấp rời đi, chưa đánh với nhau được, vẫn không phục, không
muốn thừa nhận, nhất định phải tới tìm ta đơn đấu một trận hay sao?”
Long Hành Vân ánh mắt có chút cứng ngắc lại, trong lòng bối rối, gã nhận ra
rằng đúng là sợ cái gì tới cái đó, làm sao có kẻ vừa gặp mặt liền mở miệng nhắc
đến việc đơn đấu? Tên cẩu Thám Hoa này có bệnh sao? Ỷ vào việc mình đánh
đấm giỏi liền thích đánh đánh giết giết như vậy sao?
Gã biết rất rõ lần trước mình bỏ đi gấp không phải vì thật sự có chuyện gì quan
trọng, mà Ngân Sơn Hà muốn giữ thể diện cho gã, nên mới mượn cớ gọi gã rời
đi trước.
Nhắc nhở bản thân mình, chỉ cần mình không cảm thấy nước, vậy thì người cảm
thấy nước chính là người khác.