Bán Tiên

Chương 1011: Muốn chơi thì chơi (1)




Gã đúng là bị bức ép tới đây, Long thiếu ít nhiều đã bị Dữu Khánh gây ra bóng

ma tâm lý, tại Minh Hải, bị tát vào mặt suốt đường đi, gã vẫn có thể gắng gượng

chịu đựng không chịu phục, nhưng tại Triêu Dương đại hội, gã thật sự đã bị hắn

làm cho không dám ương ngạnh đối diện, không dám tỷ thí, viện cớ rời đi, cũng

có thể nói là bỏ chạy trối chết, nếu gặp lại, về tình về lý, gã đều không thể kiên

cường được nữa a.

Lỡ như tên đó lại nhắc đến việc đơn đấu với mình thì làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ mình không biết xấu hổ sao?

Đến gặp Dữu Khánh, khỏi phải nói gã chột dạ đến mức nào, đường đường là

Thiếu Các chủ Xích Lan các vốn hung hăng kiêu ngạo nhưng tại trước mặt Dữu

Khánh thực sự không dám lên mặt, xác thực đã có bóng ma tâm lý rồi.

Nơi đây mặc dù là địa bàn tạm thời của Phượng tộc, nhưng cũng không phải là

bất cứ ai cũng có thể tự tiện xông vào, hai người đương nhiên bị người ngăn

chặn lại tra hỏi.

Chẳng bao lâu sau, tin tức gã đến thăm được truyền đến bên ngoài trướng bồng

của tộc trưởng Phượng tộc.

A Lạc Công nghe tiếng gọi thì đi ra ngoài trướng bồng để nghe báo cáo, sau đó

lão ta đi đến bên cạnh vị tộc trưởng già nua đang nhắm mắt an tường trên ghế

dựa, bẩm báo: “Tộc trưởng, thiếu Các chủ Long Hành Vân của Xích Lan các và

đệ tử Bặc Tang Tang của Dược Đồ tới đây, nói là tới bái phỏng Thám Hoa

lang.”

“Long Hành Vân?” Phượng Kim Kỳ chậm rãi mở mắt ra, “Chính là vị thiếu Các

chủ có xích mích với Thám Hoa lang phải không?”

A Lạc Công: “Nếu người này báo đúng thì chính là hắn.”

Phượng Kim Kỳ: “Đồ đệ của Dược Đồ, Tích Lư Sơn không phải đã bị giới hạn

phạm vi hoạt động rồi sao? À! Tính thời gian, đại khái cũng đã đến thời hạn rồi.

Đã bỏ lệnh cấm rồi ư? Đệ tử của Dược Đồ tại sao lại đi cùng với Thiếu Các chủ

Xích Lan các?”

A Lạc Công lắc đầu, “Không rõ ràng lắm.”

Ở một mức độ nào đó, không thể không nói, khả năng nắm bắt thông tin của các

bộ tộc tại Đại Hoang Nguyên quả thực không được tốt lắm, bọn họ vậy mà

không biết chuyện đệ tử của Dược Đồ kết bái với Thiếu Các chủ Xích Lan các.

Một bộ tộc không coi việc kiếm tiền là một vấn đề quan trọng để kinh doanh,

hoặc nói cách khác là một bộ tộc không có bao nhiêu tiền, con đường tin tức

cũng sẽ không có khả năng phát triển.

Phượng Kim Kỳ: “Khách của người khác, chúng ta không tiện từ chối, nhưng

chỗ chúng ta cũng không phải là nơi để bọn họ giải quyết ân oán, phải kiềm chế

vẫn cần kiềm chế. Đích thân ngươi đi trông chừng đi.”

Ân oán giữa Dữu Khánh và Long Hành Vân đã qua rồi, người ngoài căn bản

không biết điều này, bên này có sự lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường.

“Vâng.” A Lạc Công đáp, sau đó rời đi. Lão ta đi thẳng đến trướng bồng của

Dữu Khánh, báo tin tức khách tới chơi cho hắn biết.

Dữu Khánh kinh ngạc, hỏi: “Ai? Long Hành Vân ư? Và cả đệ tử của Dược Đồ

nữa?”

Ở một bên, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Hướng Chân cũng rất bất ngờ, bọn

họ trở nên cảnh giác.

A Lạc Công gật đầu bổ sung một câu, “Báo tên là Bặc Tang Tang. Thám Hoa

lang có muốn gặp bọn họ không? Nếu không gặp, ta sẽ nói người báo cho bọn

họ biết.”

Dữu Khánh lại nhịn không được nhấc tay vuốt vuốt chút ria mép của mình, hắn

có phần đau đầu, tại sao tên Long Hành Vân này lại tìm tới chứ? Đã lâu như vậy

không có qua lại gì, không phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao? Còn tìm tới đây

làm gì.

Vì sao hết người này đến kẻ khác lần lượt tìm tới cửa chứ? Hiện tại hắn có phần

hối hận, hắn đã ý thức được hậu quả khi mình công khai lộ diện, hối hận không

có dấu tên dấu họ âm thầm đi ra ngoài, bây giờ phải gánh hết chuyện này đến

chuyện khác.

Thêm một lần nữa, hắn coi như nhận ra được rằng, mình thực sự không thích

hợp quang minh chính đại lăn lộn trên giang hồ.

Từ chối không gặp sao? Hắn cũng muốn tìm hiểu xem rốt cuộc thì Long Hành

Vân có ý gì, đến cùng gã muốn như thế nào? Dù sao lão tử đã chuẩn bị tinh thần

cùng lắm thì ngọc thạch câu phần với một số người, nếu gã muốn tìm cái chết,

không ngại phiền phức thì nhào vào cùng chơi nha.

Thay vì chờ người ta đâm sau lưng mình, còn không bằng nhìn rõ con dao, như

vậy mới dễ chống đỡ.

Khi nghĩ đến đây, Dữu Khánh liền dứt khoát nói: “Có khách tới cửa, từ chối

không gặp, chẳng phải thất lễ sao?”

A Lạc Công xoay người, đang định nói người đi mời khách đến đây, nhưng Dữu

Khánh lại nói: “Không cần phiền phức như vậy, quý khách tới cửa, để đích thân

ta đi mời.”

A Lạc Công mỉm cười bỏ qua, để hắn tùy ý, lão ta gọi người dẫn Thám Hoa

lang đi gặp khách.

Dữu Khánh không có lề mề, lập tức cất bước đi ra. Mấy người Nam Trúc tự

nhiên là đi theo.

Sau khi bước ra khỏi lều, A Lạc Công lựa chọn một vị trí dễ quan sát từ xa, lão

ta cũng căn dặn một số tộc nhân đi theo nhìn xem.

Trong một căn trướng bồng nồng đậm mùi rượu, Trữ Bình Côn đang uống rượu

giải sầu với Phượng Tàng Vân.

Trướng bồng này là dành cho khách, là trướng bồng dành riêng cho nhóm người

Trữ Bình Côn dừng chân, rượu là do Phượng Tàng Vân mang đến, cũng không

biết y lấy từ đâu.

Dù sao tâm tình của hai người đều không tốt, nhất là Phượng Tàng Vân, từ

trước đến nay y vẫn luôn cho rằng mình là đệ nhất nhân trong cùng thế hệ

Phượng tộc, thất bại tại giếng trời khiến cho y mất hết thể diện, trước đây khi

đối diện với người, khí thế của y cao bao nhiêu thì bây giờ cảm thấy mất mặt

bấy nhiêu. Y có cảm giác ánh mắt của những người trong tộc nhìn mình không

còn như trước, vì vậy thời gian say rượu tương đối nhiều.

Đương nhiên, mặc dù thua trong tay Phượng Tàng Sơn, nhưng trong cùng thế

hệ, thực lực của y vẫn là không thể nghi ngờ, ít nhất sáu vị sơn chủ sẽ không

phán đoán bừa bãi, vẫn chỉ định y là thành viên chủ yếu của Phượng tộc tham

gia Đại Hoang tự lần đầu tiên.

Rèm cửa trướng bồng đột nhiên bị xốc lên, nhân viên của Côn Bảo hành bước

nhanh đến trước mặt Trữ Bình Côn, bẩm báo: “A Lạc Công lại đến trướng bồng

của cẩu Thám Hoa, không biết đến thông báo điều gì, sau đó nhóm người cẩu

Thám Hoa vội vã rời đi.”

Trong hơi thở tỏa đầy mùi rượu, mặt Trữ Bình Côn lộ vẻ châm chọc, nói với

Phượng Tàng Vân bằng giọng mỉa mai: “Nhị gia, Phượng tộc không còn người

nào sao? Tâm phúc thiếp thân của tộc trưởng Phượng tộc, Đại quản gia của

Phượng tộc, đó là người có thân phận địa vị cỡ nào, vậy mà bây giờ lại trở

thành tay sai chạy việc cho tên cẩu Thám Hoa kia, động một chút lại chạy đến.

Quả thực không biết phải nói như thế nào. Thật hoang đường.”

Lão ta còn chưa bao giờ hưởng thụ đãi ngộ được đích thân A Lạc Công đến đây

chào hỏi.

Tất nhiên, thay vì nói là đố kị, còn không bằng nói là không yên tâm.

Trướng bồng mà lão ta đang ở cũng tại khu vực hạch tâm của khu lều trại, cách

trướng bồng của tộc trưởng và trướng bồng của mấy người Dữu Khánh không

xa, hơn nữa, lão ta còn cố ý quan tâm theo dõi, bất kỳ một động tĩnh người đến

người đi nào cũng không thoát được tai mắt của lão.