Bán Tiên

Chương 1009: Mệt vì danh tiếng




Nghe lời này, đúng là thật sự không khách sáo, Tô Bán Hứa và Thời Giáp vô

thức liếc nhìn nhau, Thiện Tri Nhất ngồi xếp bằng tại thủ vị thì không có phản

ứng gì nhiều, chỉ liếc mắt nhìn Dữu Khánh một cái.

Tô Bán Hứa lại nở nụ cười, định nói Dữu Khánh trước tiên nói xem là chuyện

gì, nào ngờ Dữu Khánh đã tiếp tục nói ra: “Nhị vị yên tâm, có thể giúp thì giúp,

không thể giúp ta tuyệt đối không có ép buộc. Tại hạ cũng là người sĩ diện, ít

khi mở miệng nhờ người. Nếu sẵn lòng giúp đỡ, ta ghi nhận việc kết giao bằng

hữu này, sau này ta sẵn sàng nghe phân phó, lên núi đao xuống biển lửa cũng

không chối từ. Nếu thực sự khó xử, chúng ta dễ tụ dễ tán, về sau không quấy

rầy lẫn nhau.”

Nam Trúc ở bên cạnh nhịn không được quay nhìn hắn, mấy lời đầu nghe rất tốt,

đùng một cái tại sao lại đột nhiên trở nên trầm trọng như thế chứ?

Thiện Tri Nhất, Thời Giáp, Tô Bán Hứa đều cảm thấy ngạc nhiên.

Tô Bán Hứa mở miệng hỏi: “Lão đệ, chuyện gì ngươi còn chưa nói a, trước tiên

nói xem là chuyện gì nha.”

Dữu Khánh: “Tô tiên sinh, chuyện gì kỳ thực ta đã nói rồi, các ngươi cũng đã

biết rõ, lão già Trữ Bình Côn kia ỷ vào bối cảnh Vạn Hoa bảo, đâm sau lưng ta

một đao. Lão ta đã bất nhân bất nghĩa trước, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho lão.

Nếu như ta đã công khai nói sẽ giết chết lão ta tại trước mắt mọi người, vậy thì

ta nhất định phải làm được. Nhưng mà thực lực bản thân hữu hạn, cho nên

muốn mời nhị vị tiên sinh giúp một việc, giúp ta làm thịt lão ta.”

Cái gì? Nam Trúc đột nhiên hiểu ra lúc trước lão Thập Ngũ nói bên này có

nhiều cao thủ là có ý gì, thì ra là trực tiếp mời người ta hỗ trợ giết người.

Nếu không phải lúc này không tiện mở miệng nói gì, gã thật sự muốn hỏi, lão

Thập Ngũ, ngươi xem như là người có đầu óc, sao không suy nghĩ kỹ xem, loại

chuyện này là có thể trực tiếp mở miệng nói thẳng ra như vậy sao?

Trong trướng bồng đột nhiên trở nên yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng động tĩnh của

các loài muông thú ở bên ngoài tạo ra, ngay cả âm thanh lửa cháy tí tách ở bên

ngoài cũng có thể nghe được rõ ràng. Nam Trúc bối rối dùng ngón chân cào cào

mặt đất.

Thiện Tri Nhất cau mày, trong khi Tô Bán Hứa và Thời Giáp thì trợn mắt há

mồm nhìn chằm chằm Dữu Khánh, còn có thể nhờ vả chuyện như vậy sao?

Ngay cả vị kiếm thị mặt không biểu cảm đứng thủ tại bên cạnh Thiện Tri Nhất

cũng nhịn không được liếc mắt nhìn Dữu Khánh.

“Việc này…” Thời Giáp đánh vỡ trầm mặc, nuốt khan nước bọt, vốn định nói

loại chuyện sát nhân này làm sao có thể hỗ trợ, nhưng nghĩ đến lời nói trầm

trọng mà Dữu Khánh đã nói lúc trước, không muốn giúp thì thôi, dễ tụ dễ tán,

về sau không quấy rầy lẫn nhau, khiến cho lão ta nhất thời không biết nên nói

tiếp như thế nào. Lão ta không khỏi âm thầm liếc nhìn xem phản ứng của Thiện

Tri Nhất.

Chiếc chiết phiến nhỏ hơn nhiều so với những chiếc chiết phiến bình thường

khác trong tay Tô Bán Hứa lúc này đã không phe phẩy được nữa rồi, y dở khóc

dở cười nói: “Lão đệ, ngươi đây là đang nói chúng ta giết người giúp ngươi a,

hơn nữa còn là giết người của Vạn Hoa bảo, chúng ta không oán không cừu với

Trữ Bình Côn, cũng không oán không cừu với Vạn Hoa bảo, ngươi cảm thấy

chúng ta có thể giúp đỡ trong loại chuyện này sao?”

Chỉ còn kém nói ra, quan hệ giữa chúng ta đến mức độ như vậy ư?

Bọn họ đều không nghĩ ra, tên này làm sao có thể không biết xấu hổ mở miệng

nói ra loại chuyện như vậy, lại còn là tài tử đệ nhất thiên hạ nữa chứ, đầu óc có

bệnh ư?

Dữu Khánh hỏi:

“Nếu như là chuyện dễ dàng giải quyết, ta còn cần phải xin chư vị giúp đỡ sao?

Tự ta giải quyết là được rồi. Lúc đó, ngay trước mắt bao người, ta đã nói như

vậy, tại trong Tu Hành giới này, dù sao ta cũng là người có chút danh tiếng, ta

cũng là người có sĩ diện, lời đã nói ra nếu làm không được, mặt mũi ta phải để ở

đâu? Danh tiếng của tại hạ còn quan trọng hơn tính mạng. Tại thời khắc quan

trọng, người sẵn sàng giúp ta chính là bằng hữu, ta tất nhiên sẽ hết mình báo

đáp. Ngược lại, mỗi người đi mỗi đường, đừng tiếp tục làm phiền nhau.”

Danh tiếng quan trọng hơn tính mạng? Ngay cả lời như vậy cũng có thể nói ra,

Tô Bán Hứa và Thời Giáp nhìn về phía hắn với vẻ mặt rất đặc sắc, trước đây đã

nghe nói cái gì gọi là bị danh tiếng làm mệt mỏi, nhưng lần này mới tính là chân

chính khắc sâu biết rõ cái gì gọi là mệt mỏi vì danh tiếng.

Bọn họ không thể không thừa nhận, vị Thám Hoa lang này, vị tài tử đệ nhất

thiên hạ này bất kể là tại Tu Hành giới hay là tại thế tục, đều rất có danh tiếng.

Giờ phút này, bọn họ đã mơ hồ hiểu được, vì sao vị Thám Hoa lang này lại

dùng hết tài sản trên người để cứu vạn dân, vì sao biết rõ viết chữ là có thể kiếm

được tiền nhưng không kiếm, trái lại phải chạy đi làm việc kiếm khoản tiền vất

vả như thế.

Càng suy nghĩ rõ ràng càng thấy khó xử, không biết nên đáp lại yêu cầu của vị

Thám Hoa lang này như thế nào.

Tại thời điểm bầu không khí đang bối rối khó xử, Thiện Tri Nhất vốn gần như

không hé răng đột nhiên lên tiếng: “Có người đến.”

Ý tứ rất rõ ràng, loại đề tài này không thích hợp để người ngoài nghe được.

Rất nhanh, những người khác cũng nghe được tiếng bước chân đến gần bên này,

bọn họ dồn dập quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến giọng nói của A Lạc Công, “Thiện

trang chủ có ở trong không? A Lạc cầu kiến.”

Thời Giáp thoáng nhìn phản ứng của Thiện Tri Nhất, lập tức đứng dậy đi đến,

xốc rèm cửa lên, mời A Lạc Công ở bên ngoài tiến vào, ánh mắt cũng đảo qua

Quỳ Quỳ theo phía sau lưng A Lạc Công, nhận ra được trang phục trên người

Quỳ Quỳ không phải là của người Phượng tộc, không biết mang theo đến một

người như thế để làm gì.

A Lạc Công dẫn Quỳ Quỳ tới đây không vì việc gì khác, tự nhiên là để xác nhận

lời Quỳ Quỳ đã nói, để nhìn xem đệ nhất Triêu Dương đại hội có tại nơi này hay

không.

Ánh mắt những người khác bên trong trướng bồng cũng đồng loạt dừng lại trên

người Quỳ Quỳ, không nhận ra tự nhiên sẽ không hiểu rõ, trong khi đó Dữu

Khánh thì nhìn sững sờ, hai mắt trợn to lên không ít, tên ngốc này tới đây làm gì

vậy?

Ngay cả là Nam Trúc, mặc dù không có giao tiếp gì với Quỳ Quỳ, nhưng cũng

từng gặp tại Côn Linh sơn, nên cũng rất kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy không

ổn.

Lúc này, ánh mắt Quỳ Quỳ đã đối diện với ánh mắt Dữu Khánh, sau một thoáng

ngẩn người, gã lập tức hoa tay múa chân cười ha hả, có phần không phân rõ

mình đang tại nơi nào. Hành động của gã khiến cho A Lạc Công phải khách khí

hành lễ xin lỗi Thiện Tri Nhất. “Trương huynh, ta đã nói ta không nhìn lầm mà,

quả nhiên là ngươi. Ngươi tới đây có chuyện gì vậy?” Quỳ Quỳ cười to hỏi.

Đang ngồi quỳ tại trên đệm, Dữu Khánh cười gượng ép, hắn không thể không

đứng lên đáp lễ, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, nghĩ xem nên dùng phương thức

gì để nhắc nhở Quỳ Quỳ đừng bộc lộ ra việc hắn có tham gia Triêu Dương đại

hội, nhưng miệng chỉ vừa mới toát ra được hai chữ “Hạnh ngộ” liền bị Quỳ Quỳ

vỗ cho phải dừng lại.

Quỳ Quỳ vỗ lên cánh tay hắn đồng thời nói với A Lạc Công: “A Lạc Công, ngài

nhìn xem, Trương Chi Thần, đệ nhất Triêu Dương đại hội rõ ràng đang ở đây,

không thể giả được, ta là đệ nhị làm sao có thể nhìn lầm đệ nhất được chứ.”

“Quỳ huynh.” Dữu Khánh lắp bắp, không biết phải nói gì, ánh mắt hơi có chút

bối rối, thực sự là việc này xảy ra quá mức đột ngột, hắn không hề có một chút

chuẩn bị tâm lý nào.

Phản ứng của mấy người bên Thiện Tri Nhất xem như bình tĩnh, cũng có thể nói

là không có phản ứng gì.

Nhưng Tô Bán Hứa thì ngạc nhiên, đứng lên hỏi Quỳ Quỳ: “Ngươi nói hắn là

Trương Chi Thần, đệ nhất Triêu Dương đại hội?”

Quỳ Quỳ đang định trả lời, nhưng A Lạc Công để ý thấy biểu hiện của Dữu

Khánh liền đột nhiên xuất thủ chụp lấy cánh tay Quỳ Quỳ, thậm chí là hạ thủ

còn có phần hơi nặng, bóp tay gã khá đau, cố ý cắt đứt lời Quỳ Quỳ, hi vọng gã

thanh tỉnh lại một chút, không cho gã tiếp tục nói thêm nữa, tay kia thể hiện về

phía Thiện Tri Nhất, giới thiệu: “Vị này chính là trang chủ của Quy Kiếm sơn

trang. Tiểu a ca, còn không mau mau bái kiến?”

“Trang chủ Quy Kiếm sơn trang?” Quỳ Quỳ thoáng sửng sốt, con mắt nhấp

nháy, không biết nhớ tới điều gì, nhưng vẫn tuân theo lời nhắc nhở, nắm tay đặt

lên trái tim, khom người nói: “Quỳ Quỳ bái kiến Thiện trang chủ.”

Thiện Tri Nhất khẽ gật đầu đáp lại, hỏi, “Quỳ? Là Quỳ tộc sao?”

“Đúng vậy.” Quỳ Quỳ cung kính trả lời, không nói cái khác, tu vi và thực lực

của đối phương đủ để cho gã phải cung kính.

A Lạc Công hơi giải thích một chút “Thiện trang chủ, hắn là tôn tử của tộc

trưởng Quỳ tộc. Quỳ tộc trưởng mới đến, đang nói chuyện với tộc trưởng của

chúng ta.”

Thiện Tri Nhất khó có được nở nụ cười, phì một hơi, “Quỳ Bảo cũng tới đây

rồi.”

Nghe giọng điệu này của ông ta, hiển nhiên cũng có quen biết với tộc trưởng

Quỳ tộc, có thể hiểu được việc này, vốn không có nhiều người tu vi đạt đến

cảnh giới của bọn họ, thân phận địa vị tương đương, từng có tiếp xúc với nhau

là chuyện rất bình thường.

Nào ngờ Quỳ Quỳ lại nhe răng toát ra một câu, “Ngài là gia gia của tên, của tên,

của tên….” Suy nghĩ một chút nữa gã mới nhớ ra, “Là gia gia của Thiện Thiếu

Đình sao?”

Thiện Tri Nhất hơi liếc nhìn Dữu Khánh, khẽ gật đầu, “Đúng vậy, xem ra thanh

niên các ngươi đều que biết nhau.”

Quỳ Quỳ liên tục gật đầu nói: “Quen biết, quen biết.” Rồi xoay đầu, nhìn về

phía Dữu Khánh, “Ngươi hẳn là càng quen hơn, cả nhà hắn không hợp với

ngươi, còn chạy đến nơi ngươi ở để gây rối, khi thi đấu Triêu Dương đại hội bị

ngươi đánh cho một trận, coi như là bị ngươi đánh cho kết thúc.” Tiếp đó gã lại

nhìn về phía Thiện Tri Nhất, “Bây giờ có thể ngồi nói chuyện chung một chỗ

với Thiện trang chủ, xem ra ân oán dĩ vãng đã được hóa giải rồi.”

Dữu Khánh khóe miệng giật giật, thật sự muốn nện một quyền đánh nát miệng

của gã, phát hiện thấy tên này đúng là chẳng phân biệt được cái gì có thể nói cái

gì không thể nói, mình sợ cái gì gã liền nói ra cái đó.

Biểu hiện của A Lạc Công rất đặc sắc, lão ta ngơ ngẩn nhìn Quỳ Quỳ thoải mái

mở miệng không hề cân nhắc, sau đó lại nghĩ đến cảnh Quỳ Bảo đắc ý khoe

khoang lúc trước, lão có thể khẳng định người này chính là cháu ruột của Quỳ

Bảo, không hề nghi ngờ.

May mà Thiện Tri Nhất vẫn tương đối có phong phạm cao nhân, “Thanh niên

trẻ tuổi cãi nhau ồn ào là chuyện rất bình thường, ngã một lần khôn hơn một

chút, thanh niên chịu khổ một chút không phải chuyện xấu. Gia gia của ngươi

đã tới đây, ta cũng nên đến chào hỏi một chút.” Dứt lời liền đứng dậy, trực tiếp

rời đi.

Đối với việc Dữu Khánh có phải là Trương Chi Thần của Triêu Dương đại hội

hay không, ông ta không có hỏi một câu nào, theo quan điểm của A Lạc Công,

đây mới là người biết rõ nặng nhẹ, biết rõ điều gì có thể nói, điều gì không nên

nói, khi cần giả bộ hồ đồ thì sẽ giả bộ hồ đồ.

“Nếu là tộc trưởng Quỳ tộc đã tới, ta cũng cần đi chào hỏi một lần.” Tô Bán

Hứa tươi cười ném lại một câu rồi rời đi, không tiếp tục hỏi xem Dữu Khánh có

phải là Trương Chi Thần hay không. Sau khi nhận ra được tình huống, gã cũng

nhanh chóng ngậm miệng lại, im bặt không đề cập đến điều không nên nói tới.

Với Kiếm thị và Thời Giáp thì trên cơ bản đều là Thiện Tri Nhất đi tới đâu hai

người cùng theo đến đó, vì vậy hai người cũng rời đi theo. A Lạc Công không

có quấy rầy mấy thanh niên hàn huyên ôn chuyện, khẽ gật đầu ra hiệu rồi rời đi.

Vì vậy trong trướng bồng này chỉ còn lại Dữu Khánh, Nam Trúc và Quỳ Quỳ.

Quỳ Quỳ là một người duy nhất vô cùng hưng phấn, gã lại vỗ vỗ cánh tay Dữu

Khánh, nói: “Không phải ta đã cho ngươi một tấm thẻ bài Quỳ tộc sao? Đã lâu

như vậy, tại sao không đến Quỳ tộc chơi với ta?”

Dữu Khánh vốn là người lớn lên trong núi non, suối chảy, cho nên không có

hứng thú gì với núi non hoang dã nghèo nàn của Đại Hoang Nguyên, hắn càng

thích sinh sống ở trong thành thị lớn hơn, nếu đơn thuần chỉ đến đây để vui

chơi, hắn nhất định không có hứng thú, hơn nữa, hắn vốn là không muốn để cho

quá nhiều người biết được hắn từng giả mạo thân phận tham gia Triêu Dương

đại hội, tự nhiên sẽ không để ý đến lời mời của Quỳ Quỳ.

Hắn liền trả lời qua loa lấy lệ: “Không có thời gian, ngươi tới tìm ta chơi cũng

được vậy.”

Quỳ Quỳ trừng mắt nói: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi ở nơi nào, ta đi

đâu tìm ngươi chứ? Hơn nữa, trong bộ lạc cũng không muốn có liên quan quá

nhiều với bên ngoài. Lần trước, ta chạy đi tham gia Triêu Dương đại hội xong,

khi trở về đã bị phạt cho một trận, chưa được cho phép là không để cho ta lại rời

khỏi Đại Hoang Nguyên.” Nói đến đây, gã thở dài.

Dữu Khánh âm thầm khó chịu nhìn tên chết tiệt đã phá chuyện tốt của mình ở

trước mắt, thử hỏi: “Ngươi chạy đến Phượng tộc làm gì vậy?”

Quỳ Quỳ thuận miệng trả lời: “Chẳng phải là cùng với gia gia ta tới đây bái

phỏng tộc trưởng Phượng tộc sao, không nghĩ tới tình cờ lại gặp được ngươi tại

đây. Ha hả.”

Tình cờ sao? Dữu Khánh “À!” một tiếng, ánh mắt nhìn đối phương với ẩn ý sâu

xa.

Thật sự là trùng hợp ư, gần đây, không chỉ có một người trùng hợp xuất hiện tại

bên cạnh hắn. Hiện tại đối với những nhân vật trùng hợp xuất hiện bên cạnh hắn

kiểu tương tự như vậy, hắn còn có thể tin được sao? Hắn chẳng tin một kẻ nào.

Với tên chết tiệt mắt to lông mày rậm trước mắt này, hắn đã có nhận định, làm

sao có chuyện trùng hợp như vậy, vừa tới liền có thể tình cờ gặp được mình,

tám chín phần mười là có vấn đề!