Bán Tiên

Chương 1005: Chó điên (1)




Chuyện gì vậy? Hai sư huynh đệ Nam, Mục gần như đã bị lời nói đường đột đó

làm cho giật mình run rẩy, kinh hãi quá chừng, phát hiện thấy lão Thập Ngũ tên

này thực sự là đang phát điên lung tung, ngay trước mặt bao người, có nhiều

người nhìn, nghe như vậy, hắn lại dám nói Vạn Hoa bảo chẳng là cái rắm gì, lời

này chẳng phải là tát vào mặt Vạn Hoa bảo tại trước mặt mọi người sao?

Vấn đề là chúng ta có tư cách tát vào mặt Vạn Hoa bảo ư?

Hơn nữa, hiện tại người ta đang ở trên địa bàn của Phượng tộc, hắn còn ngang

nhiên trắng trợn đe dọa giết chết Trữ Bình Côn, đây là định làm gì? Cho dù thật

sự muốn giết chết lão ta, cũng không cần phải nói ra công khai như vậy a?

Toàn bộ Phượng tộc cũng đồng loạt sững sờ, hiện trường yên tĩnh đến mức kim

rơi cũng có thể nghe được.

Diệp Điểm Điểm và Phượng Tàng Sơn quay mặt nhìn nhau, không biết vì sao

lại đột nhiên xảy ra chuyện như thế, quá mức kinh người.

Diệp Điểm Điểm thực sự không thể tin nổi, vị lão đệ này của mình là đang công

khai khiêu khích Vạn Hoa bảo sao?

Trữ Bình Côn sững sờ quay người lại, nhìn chằm chằm Dữu Khánh, không biết

tên này uống sai thuốc gì rồi, đang yên đang lành, tại sao lại lôi Vạn Hoa bảo ra

quất roi ngay trước mặt mọi người làm gì?

Sau một hồi lâu sửng sốt, lão ta mới thay đổi sắc mặt, trầm giọng hỏi: “Ngươi

có biết ngươi đang nói cái gì hay không?”

Dữu Khánh nhấn mạnh lần nữa: “Mọi việc đều có thứ tự trước sau, ta bảo ngươi

đừng có rảnh rỗi đi gây chuyện!”

Trữ Bình Côn còn chưa có tiếp lời, Phượng Tàng Vân đứng ở một bên đã không

kìm được lửa giận, cả giận hỏi: “Ngươi tính là thứ gì chứ, lại dám đòi đánh đòi

giết tại trong Phượng tộc ta?”

Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Nhị gia, đây là đạo đãi khách của Phượng tộc ngươi

sao?”

Phượng Tàng Vân giận dữ, “Dù có đạo đãi khách, cũng không cho phép ác

khách dương oai!”

Diệp Điểm Điểm thọc Phượng Tàng Sơn một cái, nàng không thể ngồi nhìn

Dữu Khánh tại Phượng tộc mà không có bậc thang xuống nước, nàng ra hiệu

cho trượng phu đứng ra nói giúp.

Phượng Tàng Sơn có chút do dự, vốn dĩ, trong tình huống bình thường gã chắc

chắn sẽ đứng ra nói giúp Dữu Khánh, nhưng lúc trước gã xuất thủ đánh bại Nhị

ca của mình, bây giờ nếu lại mở miệng đè ép Nhị ca, vậy thì sẽ có phần khó thể

nói rõ ý tứ rồi.

Ngay khi gã vừa định mở miệng giảng hòa thì phía bên ngoài xuất hiện náo

động, mọi người quay đầu nhìn tới, nhìn thấy tộc trưởng Phượng tộc Phượng

Kim Kỳ đi tới, ông ta ngồi trên một cái ghế dựa mây trên cỗ kiệu, trên người

vẫn phủ một tấm da thú, do bốn gã tộc nhân khiêng, A Lạc Công cùng đi ở bên

cạnh.

Không ít người đang quan sát trên đầu Phượng Kim Kỳ, nhất là mấy người Dữu

Khánh, phát hiện thấy Phượng Kim Kỳ quả thực không có đội chiếc mũ miện

kia, trên mái tóc hoa râm chỉ đội một chiếc vòng đan bện từ cành lá mà thôi.

A Lạc Công thoáng đảo mắt nhìn qua liền nhận ra được tình hình nơi đây có

khác thường, lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phượng Tàng Vân tự nhiên là không thể nhịn được, lập tức bước nhanh đến tố

cáo, gã ta kể lại sự việc vừa rồi, nói ra sự thật từ đầu đến cuối, ngay tại trước

mặt nhiều người như vậy, gã ta không có phóng đại bất cứ điều gì, và cũng nói

rõ ra sự bất mãn của mình đối với Dữu Khánh.

Lời nói một phía không đủ để tin, A Lạc Công đảo ánh mắt nhìn tới các tộc

nhân khác, thể hiện rất rõ ràng ý tứ dò hỏi, không ít tộc nhân khẽ gật đầu, tỏ ý

Phượng Tàng Vân nói không sai, ít nhất không có ai thể hiện phản đối lời nói

của Phượng Tàng Vân.

A Lạc Công lập tức quay đầu lại nhìn về phía tộc trưởng, chuyện của khách,

hơn nữa còn là khách nhân có chút thân phận bối cảnh, tự nhiên phải do tộc

trưởng quyết định.

Từ lúc nãy, Phượng Kim Kỳ đã đảo ánh mắt quan sát mọi người, cuối cùng

dừng tại trên người Dữu Khánh, mở miệng nói, giọng nói già nua: “Thám Hoa

lang, Nhị lang có nói gì oan uổng ngươi không?”

Nghe được lời này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tức thì nơm nớp lo sợ, lo lắng

tộc trưởng Phượng tộc tức giận sẽ xảy ra chuyện.

Phu phụ Diệp Điểm Điểm cũng lo lắng về điều này, uy quyền của tộc trưởng

Phượng tộc tại Phượng tộc là không thể hoài nghi.

Dữu Khánh chắp tay, hành lễ trước, sau đó đáp lời, “Trữ Bình Côn là bằng hữu

của Nhị gia, cũng là do Nhị gia đưa đến, Nhị gia đứng ở phía bên hắn là chuyện

rất bình thường, nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Nhị gia có bất mãn về

ta, nhưng cũng không nói oan cho ta, tuy nhiên, ta có chuyện muốn thỉnh giáo

Nhị gia.”

Hắn lại chắp tay với Phượng Tàng Vân, “Trữ Bình Côn đúng là bằng hữu của

Nhị gia, nhưng ta cũng là bằng hữu của Ngũ gia. Giữa ta và Trữ Bình Côn xảy

ra tranh cãi, cho đến nay Ngũ gia vẫn không có nói gì? Rõ ràng là tỏ ý để chúng

ta tự xử lý, không biết Nhị gia vội vã ra mặt trợ giúp Trữ Bình Côn là có ý gì?”

Hai người Nam, Mục lại trao đổi ánh mắt với nhau một cái, lời này nghe có vẻ

khách khí, nhưng hai người đều cảm nhận được sự sắc bén của lão Thập Ngũ lại

đang từ từ toát ra bên ngoài, khí thế đó lại tràn ra rồi, kiểu cách quen thuộc hồi

đó, khi mà thi thể sư phụ chưa lạnh đã dám đánh đồng môn đoạt tiền kia lại trở

về.

Phượng Tàng Vân cả giận nói: “Nói nhảm, ngươi ngay tại trước mặt mọi người

Phượng tộc ta nói muốn giết người, ngươi cho rằng Phượng tộc ta là gì chứ, coi

thường Phượng tộc ta không có người sao?”

Dữu Khánh nhấc tay sờ sờ chút ria mép của mình, bình tĩnh ung dung nói: “Nếu

Nhị gia cứ muốn hiểu sai như vậy, ta đành phải nói lại một lần cho rõ ràng một

chút, tránh để Phượng tộc hiểu lầm.”

Hắn xoay người lại, phất tay trực tiếp chỉ thằng về phía Trữ Bình Côn, “Họ Trữ,

ta nói lại một lần nữa, mọi việc đều có thứ tự trước sau, việc buôn bán với

Phượng tộc không tới phiên ngươi nhúng tay vào, thành thành thật thật lăn sang

một bên đi. Nhìn tại mặt mũi của Nhị gia, bây giờ ta hỏi lại ngươi một lần cuối

cùng, chuyện buôn bán này, ngươi có rút khỏi hay không?”

Những lời này hù dọa được ai chứ? Trữ Bình Côn tự cao với bối cảnh của mình,

làm sao có thể sợ hắn, nhất là ngay trước mặt biết bao người lão ta làm sao có

thể để mất mặt được, hừ hừ cười nhạt nói: “Thám Hoa lang, ta đây liền nói rõ

ràng cho ngươi, ta làm ăn buôn bán thích cạnh tranh công bằng, không có khả

năng bị người hù dọa mấy câu liền rút khỏi.”

Dữu Khánh: “Ngươi lén lút đâm sau lưng ta, bây giờ lại nói với ta cạnh tranh

công bằng gì đó, ta là không chấp nhận cái kiểu này. Lời hay khó thuyết phục

đám quỷ chết tiệt, nếu ngươi cứ khăng khăng muốn chết, ta đây cũng nói rõ ra

trước mặt mọi người, Vạn Hoa bảo thì thế nào? Ngươi có bản lĩnh thì cứ trốn cả

đời tại trong Phượng tộc đừng đi ra ngoài. Chỉ cần ngươi dám bước ra khỏi

Phượng tộc một bước, ta giết chết ngươi!”

Tiếp đó hắn quay đầu lại nhìn về phía Phượng Tàng Vân, “Nhị gia, lời ta nói đã

đủ rõ ràng rồi chưa? Ngươi xác định vẫn muốn nhúng tay vào trong chuyện này

sao? Nhị gia, có một số nước đục không dễ lội qua.”

Một câu nói cuối cùng ẩn ý sâu xa, đối với bản tâm của hắn mà nói, lời này quả

thực là đang khuyên bảo với ý tốt, có một số việc ngay cả Phượng tộc cũng

chưa chắc đã có thể chen tay vào được, về phần có thể nghe hiểu hay không, đó

không phải là chuyện hắn quan tâm, chính hắn cũng đã sẵn sàng ngọc thạch câu

phần rồi, nếu Phượng tộc cứ muốn nhảy vào trong này, hắn cũng đành chịu.