Dữu Khánh chậm rãi nói: “Còn nhớ rõ tình hình lúc Hướng Lan Huyên thẩm
vấn tên thành viên kia của Sơn Hải bang không? Đám người Cố Nhân Sơn trốn
ở dưới Vạn Hác trì, bởi vì gặp mặt kẻ thần bí nào đó, mà toàn bộ toàn bang phái
đều bị người ta diệt khẩu, lúc đó ta đã hoài nghi kẻ đứng sau màn chuyện Kim
Khư đã xuất hiện trở lại.”
Mục Ngạo Thiết: “Nếu thực sự là đám người đó xuất thủ, chỉ sợ A Hoàn thật sự
không về được nữa.”
Nói đến việc này, Nam Trúc lại thấy bối rối, gã cũng có phần không biết phải
đối diện với Phượng Tàng Sơn như thế nào.
Trong mắt Dữu Khánh lóe lên sự tàn khốc, “Nếu hung thủ đã không nhịn được
mà xuất thủ, nếu như đã nắm được chuyện ‘Bất tử chi vũ’, chúng nhất định sẽ
muốn biết phía sau là cái gì, có lẽ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Có một số
việc, ta cũng bất lực, vốn tưởng rằng đã trôi qua thì để cho qua đi, nhưng nếu
bọn chúng đã cứ muốn tìm tới, vậy thì cũng nên đến lúc tính toán khoản nợ
Kiều Thư Nhi rồi, cùng lắm thì ngọc thạch câu phần. Ta cũng không tin không
đào ra được, ta muốn nhìn xem độc thủ phía sau đó là ai!”
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết quay mặt nhìn nhau, đầu tóc bù xù, chân trần
đung đưa, tuổi trẻ tu thân dưỡng tính hai năm cuối cùng là vô nghĩa, thanh niên
khó xua tan tính nóng giận, lão Thập Ngũ với bản tính quyết liệt không phục
liền vứt quan bỏ đi ngay tại dưới mí mắt hoàng đế lão nhi đã trở về lại rồi.
Đại Hoang tự sẽ không bởi vì việc mũ miện của tộc trưởng Phượng tộc bị trộm,
sẽ không bởi vì chuyện A Hoàn bị bắt cóc mà dừng lại, Phượng tộc cũng sẽ
không bởi vì những chuyện này mà bỏ qua việc tham dự Đại Hoang tự.
Phu thê Phượng Tàng Sơn một lần nữa đi đến Thúy Bích lâu, chủ yếu là để
thông báo cho các vị khách biết quy tắc tham dự Đại Hoang tự, đúng lúc Tô
Bán Hứa và Thời Giáp cũng tại nơi này, họ liền thông báo luôn một lần cho đám
người cùng biết.
Quy tắc của Đại Hoang tự liên quan đến khách cũng rất đơn giản, mỗi một bộ
tộc chỉ có thể mang theo mười vị khách, đây là quy định do Đại tộc trưởng định
ra, Phượng tộc cũng không thể làm khác, cần phải tuân thủ.
Ý của phu phụ Phượng Tàng Sơn là, bây giờ đã có hơn hai mươi vị khách đến ở
trên các núi của Phượng tộc, để cho các vị khách tự thương lượng với nhau nên
làm như thế nào.
Mọi người lật ngón tay đếm đại khái một chút, phía bên Thiện Tri Nhất có ba
người, phía bên Tô Bán Hứa năm người, bên Dữu Khánh năm người, còn có
thêm Hướng Chân, chỉ riêng Thúy Vũ hồ đã có đến mười bốn người.
Người nào đi người nào ở lại? Trong lúc mọi người quay mặt nhìn nhau dò hỏi,
Tô Bán Hứa chợt cười ha hả nói: “Đây là một sự kiện hiếm có, bỏ lỡ thật đáng
tiếc. Để ta nói người liên hệ thử bộ tộc khác, phân bổ hạn ngạch sang nơi khác.
Chắc hẳn không phải là vấn đề lớn.”
Nghe y nói như vậy, mọi người đều tán thành, đều biết với thể diện của y, việc
này hẳn là có thể dễ dàng giải quyết.
Nào ngờ Dữu Khánh lại nói: “Chỗ ta giảm hai người đi, Lâm Long và Tiểu Hắc
không đi. Ta sẽ đưa bọn họ về U Giác Phụ.”
“A?” Tiểu Hắc kinh hãi ré lên, nhóc con lập tức từ chối, “Ta không về, ta cũng
muốn đi xem náo nhiệt.”
Trùng Nhi cũng chu miệng lên, hắn ta không muốn trở về, cũng muốn đi theo
xem sự kiện, nhưng mà hắn ta đã phạm phải sai lầm rước lấy họa, nên không
dám nói gì.
Dữu Khánh hoàn toàn không để ý tới phản ứng của hai người, chuyện mà hắn
đã đưa ra quyết định, hai người có phản đối cũng vô ích.
Tô Bán Hứa khoát tay áo nói: “Lão đệ, chuyện danh ngạch để ta giải quyết. Đây
là Đại Hoang tự lần đầu tiên, tới cũng đã tới rồi, bỏ qua thực sự đáng tiếc.”
Dữu Khánh chỉ chỉ Tiểu Hắc, “Không nói đến chuyện danh ngạch, nó đã bị bắt
một lần rồi, Tô tiên sinh có thể bảo đảm nó sẽ không bị bắt lần thứ hai sao?”
“Ách!” Tô Bán Hứa không nói nên lời, y làm sao có thể tùy ý đảm bảo được
điều như vậy?
Nói đến chuyện bắt cóc, sắc mặt Phượng Tàng Sơn hơi trầm xuống, nữ nhi của
gã chẳng phải đã bị bắt đi lần thứ hai ư.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết liếc mắt nhìn nhau, có thể hiểu được lí do vì sao
phải đưa Trùng Nhi và Tiểu Hắc trở về, đó là vì sự an toàn của hai người, lưu
hai người lại sẽ là gánh nặng, đồng thời lão Thập Ngũ cũng là muốn giải phóng
chân tay, sắp nổi bão lên rồi, lúc trước hắn còn nói ra những lời kiểu như sẵn
sàng ngọc thạch câu phần nữa mà.
Khi Lão Thập Ngũ nổi điên lên, hắn còn dám đánh giết chạy ra khỏi kinh thành
Cẩm quốc, quỷ mới biết được tiếp theo lão Thập Ngũ sẽ làm ra chuyện gì, vì sự
an toàn của Trùng Nhi và Tiểu Hắc, bọn họ cũng đồng ý với việc đưa người trở
về.
Sự việc đã được quyết định như thế, không phải do Trùng Nhi và Tiểu Hắc từ
chối mà được, Dữu Khánh cũng trở nên quyết đoán mạnh mẽ, ngay trong ngày
hôm đó liền nhờ Phượng tộc phái người tin cậy đưa hai người trở về, các khoản
chi tiêu như lộ phí, Dữu Khánh bào Nam Trúc chi ra.
Ngày hôm sau, toàn bộ người của Phượng tộc tham gia Đại Hoang tự đều tập
kết tại Phượng đầu lĩnh. Kể cả các vị khách đồng hành ở trong đó, tổng cộng có
hơn trăm người.
Dữu Khánh đứng trong đám người liếc đông nhìn tây, tìm thấy Trữ Bình Côn
đang cười nói trong đám người, hắn lập tức nghênh ngang đi đến, rồi gọi lớn
ngay tại trước mặt mọi người, “Trữ tiên sinh.”
Mọi người nghe tiếng gọi nhìn đến, Trữ Bình Côn cũng quay đầu lại, nhìn thấy
là hắn, cười nhạt chắp tay, “Thám Hoa lang.”
Dữu Khánh đi tới trước mặt lão ta, không làm vẻ mặt hòa nhã gì, trực tiếp hỏi:
“Việc buôn bán giữa ta và Phượng tộc, nghe nói ngươi muốn chen vào một
tay?”
Trữ Bình Côn hơi giật mình kinh ngạc, không biết tên này cởi quần đánh rắm
cái gì, không phải đã biết được từ trước rồi sao, bây giờ hùng hổ to tiếng ngay
trước mặt mọi người làm cái gì?
Những người khác cũng rất kinh ngạc, kể cả mấy người Tô Bán Hứa, Thiện Tri
Nhất, toàn bộ đám người Phượng tộc đồng loạt quay tới nhìn chằm chằm.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì trái tim nhảy mạnh lên một cái, ý thức được
mọi chuyện đã sắp bắt đầu, lão Thập Ngũ sắp gây ra chuyện rồi. Hai người
không nghĩ tới bắt đầu nhanh như vậy.
Trữ Bình Côn cau mày hỏi: “Cạnh tranh công bằng mà thôi, sao Thám Hoa lang
lại nói khó nghe như thế?”
Dứt lời, lão ta lập tức xoay người rời đi, như là không có thời gian nói nhảm với
hắn, lão ta không muốn dây dưa việc này với Dữu Khánh ngay trước mặt mọi
người, nhìn không hay.
Nhưng Dữu Khánh lại cất tiếng cười nhạt, “Họ Trữ, đừng có lôi Vạn Hoa bảo ra
hù ta. Vạn Hoa bảo là cái rắm gì! Ngươi nghe đây cho ta, mọi việc đều có thứ tự
trước và sau, chuyện buôn bán này ta đã quyết định, ngươi sớm đứng sang một
bên đi, nếu dám ngầm giở trò chơi xấu sau lưng chen tay vào, ta giết chết
ngươi!”