Ngay sau đó A Lạc Công tiếp tục bẩm báo: “Phía bên ‘Quỷ tộc’ ở sát bên có tin
tức, nghe nói có quý khách đến, nói là hai nữ đệ tử của Địa mẫu đang làm khách
tại nơi đó, họ cũng đến xem sự kiện ‘Đại Hoang tự ‘.”
Phượng Kim Kỳ vẫn bình tĩnh không dao động nhưng lộ ra vẻ khó hiểu, “Đồ đệ
của Địa mẫu đến xem náo nhiệt, trực tiếp đến chỗ Đại tộc trưởng là được, cần gì
phải thông qua Quỷ tộc?”
Phượng tộc tiếp giáp với bốn bộ tộc khác ở xung quanh, ba nhà trong số đó
không dám tranh phong với Phượng tộc, chỉ có một tộc duy nhất dám phân cao
thấp với Phượng tộc, đó là Quỷ tộc.
A Lạc Công: “Tộc trưởng, ngài đã quên rồi sao? Vị Thám Hoa lang ở chỗ
chúng ta suýt chút nữa đã kết thành phu thê với đồ đệ của Địa mẫu.”
Phượng Kim Kỳ đăm chiêu nói: “Ý của ngươi là, hai nữ hài tử đó đến đây vì
Thám Hoa lang?”
A Lạc Công: “Chưa từng nghe nói giữa Ty Nam phủ và Quỷ tộc có qua lại gì,
làm gì có nữ hài tử nào thích nơi âm khí dày đặc chứ? Ngài cũng đã nói rồi, nếu
các cô nương đó muốn xem náo nhiệt, họ có thể trực tiếp đến chỗ đại tộc
trưởng. Thám Hoa lang đến chỗ chúng ta trước, sau đó hai nữ hài tử này đến
làm khách Quỷ tộc, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu như nói không
phải đến đây vì Thám Hoa lang, ta chắc chắn không tin. Theo ta thấy, đó là vì
tin tức Thám Hoa lang đến đây truyền ra ngoài, nên các cô nương này mới đến
đây.”
Phượng Kim Kỳ hơi lộ vẻ cảnh giác: “Sao có cảm giác vị Thám Hoa lang này
giống một bãi phân trâu như thế chứ, luôn luôn có một đống ruồi bu quanh. Bọn
họ rốt cuộc đang làm trò gì vậy?”
Ông ta không có hứng thú với những chuyện lộn xộn bên ngoài, nhưng vấn đề
là đã kéo đến nơi đây, không muốn quan tâm tới cũng không được, ông ta lo
lắng Phượng tộc bị cuốn vào trong đó mà không hiểu ra sao.
Đến chiều tối ngày hôm sau lại có chuyện xảy ra, toàn bộ khu vực Thúy Vũ hồ
lại xuất hiện cảnh tượng rối loạn, người của Phượng tộc rải đầy khắp nơi tìm
kiếm.
Phượng Tàng Sơn vẻ mặt mệt mỏi cũng tới Thúy Bích lâu để hỏi thăm, hỏi xem
mọi người có nhìn thấy con gái của gã hay không.
A Hoàn lại mất tích, sáng nay cô ta cùng với hai tộc nhân đi vào núi hái quả dại,
không biết sao lại mất tích, hai đồng bạn cũng không biết A Hoàn biến mất từ
lúc nào, biến mất như thế nào, chỉ biết rằng mãi cho tới bây giờ đều không thấy
A Hoàn xuất hiện.
Phía bên Thúy Bích lâu chỉ có thể có gì nói nấy, báo cho gã biết rằng ngày hôm
nay không có nhìn thấy A Hoàn tới đây.
Phượng Tàng Sơn mệt mỏi không có tâm tình nán lại, lập tức rời đi.
Dữu Khánh chỉ có thể khuyên nhủ Diệp Điểm Điểm, “Tỷ, quan tâm nhiều sẽ
loạn, tỷ nói chuyện với tỷ phu nhiều một chút, đừng quá lo lắng, có lẽ cũng
giống như lần trước, về sau sẽ tự trở về.
Diệp Điểm Điểm không yên lòng gật đầu đáp lại, người khác không biết nhưng
nàng đã cảm giác được trượng phu của mình có điều gì đó không thích hợp,
trước khi A Hoàn mất tích, hình như trong lòng trượng phu chất chứa rất nhiều
tâm sự.
Điều này khiến cho nàng cảm thấy bất an khó tả, nàng đã cách ngày sinh nở
không xa, nhưng xung quanh lại liên tục xảy ra biến cố, có thể tưởng tượng
được tâm tình của nàng như thế nào.
Đứng tại cửa vào nhìn theo bóng nàng rời đi, Dữu Khánh cũng cau mày lại, lúc
trước Phượng Tàng Sơn đột nhiên đánh bại Nhị ca Phượng Tàng Vân của gã,
hắn rất vui mừng, không nghĩ tới Phượng Tàng Sơn lại có thực lực như vậy, hắn
dự định ngồi đợi nước lên nâng thuyền lên, chờ Phượng Tàng Sơn lập đại công
cho Phượng tộc tại Đại Hoang tự, nhưng vậy gã liền có thể lên tiếng hỗ trợ hắn
nhận quyền kinh doanh đặc sản Phượng tộc.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, hắn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc tham gia Đại
Hoang tự của Phượng Tàng Sơn.
Đương nhiên, có thể hiểu được điều này khi đặt mình trong hoàn cảnh người ta,
nữ nhi mất tích, là ai đều sẽ bị ảnh hưởng.
Tô Bán Hứa và Thời Giáp đến nơi này nói chuyện phiếm cũng rời đi, hai người
thường xuyên đến bên này trò chuyện.
Sau khi trở về nơi ở, Tô Bán Hứa lập tức gọi thủ hạ đến dò hỏi, “Trước khi nữ
nhi của Phượng Tàng Sơn mất tích, các ngươi có phát hiện thấy điều gì khác
thường không?”
Bốn người thủ hạ của y đều lắc đầu thể hiện không biết, đối với việc này, Tô
Bán Hứa cũng không thể nói được gì, bọn họ chủ yếu tập trung nhìn chằm chằm
vào Thúy Bích lâu, nhân lực hữu hạn, làm sao có khả năng theo dõi hết tất cả
mọi người Thúy Vũ hồ.
Trở về đến nơi ở của mình, Thời Giáp cũng ngồi quỳ tại bên cạnh Thiện Tri
Nhất đang khoanh chân đả tọa.
Thiện Tri Nhất cất tiếng hỏi: “Lại là bọn họ bắt?”
Thời Giáp lắc đầu, “Không phải, bọn họ còn truyền tin tới hỏi ta xem có chuyện
gì xảy ra. Bọn họ cũng có ý định bắt cô nương đó, nhưng còn chưa kịp làm thì
đã bị người khác nhanh chân hơn.”
Thiện Tri Nhất chìm vào trầm mặc.
Sáng sớm ngày hôm sau, phía bên Thúy Vũ hồ lại một phen náo động, có người
từ Phượng đầu lĩnh đến, tra hỏi mọi người từ trên xuống dưới, thực ra chủ yếu
là nhắm vào những vị khách ở tại Thúy Vũ hồ, hỏi xem tối hôm qua bọn họ có
đi đâu hay không.
Về sau, mọi người mới biết được một thông tin rất chấn động, phía bên Phượng
đầu lĩnh bị mất trộm, có người thừa dịp Phượng Kim Kỳ tắm rửa thì đánh cắp
mũ miện của tộc trưởng Phượng tộc.
Lần này, Diệp Điểm Điểm đến đây trấn an khách nhân cũng lộ vẻ tiều tụy, rõ
ràng đã bị một loạt chuyện không hay xảy ra liên tiếp làm ảnh hưởng.
Tô Bán Hứa chạy tới tụ tập buôn chuyện cảm thấy khó hiểu, y phe phẩy chiết
phiến hỏi lui hỏi tới mấy lần, “Trộm mũ miện của tộc trưởng Phượng tộc để làm
gì chứ?”
Cũng đang ngâm mình tại đây, Thời Giáp cũng cảm thấy khó hiểu, “Chiếc mũ
miện đó có giá trị gì để lấy trộm sao?”
Hai người đều đã nhìn thấy chiếc mũ miện trên đầu Phượng Kim Kỳ, chiếc mũ
đó cắm một số lông vũ nhiều màu sắc, ngoại trừ nhìn nổi bật ra, bọn họ thật sự
không nhận ra nó có gì đặc biệt.
Dữu Khánh cũng cảm thấy ngạc nhiên, “Có thể có bản lĩnh trộm lấy chiếc mũ
miện của tộc trưởng Phượng tộc, không đơn giản a.”
Nghe một đám người bàn tán xôn xao, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tương đối
trầm mặc, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau một cái.
Thường xuyên nhìn quanh, Dữu Khánh dần dần nhận ra được khác thường, hắn
thỉnh thoảng lại quan sát Nam Trúc, vị sư huynh lắm lời này, gặp phải chủ đề
như vậy mà vẫn có thể im lặng, quả thực rất hiếm thấy.
Có thời điểm, trong đầu hắn thậm chí còn lóe lên một cái ý nghĩ, sẽ không phải
là lão Thất trời đánh này trộm mũ miện a?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, trước tiên chưa
nói tên mập này không có bản lĩnh đó, tối hôm qua gã cũng một mực ở tại đây,
không có điều kiện chạy đi xa như vậy để gây án, hơn nữa, trộm thứ đó làm gì
chứ?
Nhưng mà những người bên cạnh bộc lộ ra quá nhiều điểm đáng ngờ, khiến cho
hắn sau đó không muốn nghi ngờ cũng không được, chưa nói đến sự khác
thường của Nam Trúc, ngay cả Trùng Nhi có vẻ cũng tránh né hắn, khi đối diện
ánh mắt hắn, ánh mắt hắn ta không dám nhìn thẳng, rất rõ ràng là có tật giật
mình.
Đủ mọi dấu hiệu khả nghi làm cho Dữu Khánh không thể phớt lờ được nữa, hắn
tìm một cơ hội, xách lỗ tai Trùng Nhi kéo thẳng vào trong phòng, đóng cửa lại,
nhấc chân cho Trùng Nhi một cước vào mông.
Trùng Nhi đứng sát góc tường xoa xoa mông, hắn ta không còn ngạc nhiên với
việc này, hắn ta đã quá quen thuộc với việc bị đá vào mông, bộ dạng hiện tại
như thể muốn tìm một khe nứt trên tường để chui vào, mặt dán vào tường, vẫn
không dám nhìn vào mắt Dữu Khánh.
Dữu Khánh đi tới trước mặt hắn ta, chậm rãi xắn hai tay áo lên đe dọa, “Nói đi,
đã làm ra chuyện gì sau lưng ta?”
Chuyện đã đến nước này, Trùng Nhi làm sao chịu được sự uy hiếp của hắn, ấp
úng mấy câu rồi không dám giấu giếm nữa, hắn ta biết đã làm lớn chuyện rồi,
thấy rất sợ hãi, vì vậy hắn ta nói ra chuyện Nam Trúc bảo mình dò hỏi A Hoàn
về Bất tử chi vũ.
Dữu Khánh nghe xong kinh ngạc, sửng sốt, ngay sau đó liền có phần nổi điên,
đám chết tiệt này, chuyện lớn như vậy mà dám gạt mình, hắn ngay tại chỗ làm
một trận quyền đấm cước đá, đánh cho Trùng Nhi phải ôm đầu ngồi xổm tại góc
tường ra sức cầu xin, “Công tử, ta sai rồi, công tử ta sai rồi.”
Đánh xong tên này, Dữu Khánh quay người đẩy cửa cái rầm, kêu gọi Nam Trúc
và Mục Ngạo Thiết đi ra ngoài, dẫn hai người đến bên hồ rì rào sóng nước, tự
nhiên là để tránh tai mắt của người khác cho dễ nói chuyện.
Mục Ngạo Thiết không còn có thể duy trì bộ dạng cao ngạo nữa rồi, nét tươi
cười trên mặt Nam Trúc cũng rất bối rối, bọn họ nghe được tiếng Trùng Nhi bị
đánh, cho dù không nghe được đã nói những gì, nhưng cũng đoán được sự việc
đã bại lộ.
Hai tay chống nạnh, hướng mặt ra hồ nước lăn tăn sóng vỗ, thở hổn hển một hồi
lâu, sau đó Dữu Khánh cắn răng hỏi: “Các ngươi câm hết rồi hả? Nói đi, các
ngươi còn nói với người nào về chuyện Bất tử chi vũ?”
Mục Ngạo Thiết lập tức phủi sạch, “Ta chưa từng nói với bất kỷ kẻ nào.”
Nam Trúc khóe miệng co giật, nỗ lực nói ra: “Ta cũng không nói với ai cả, chỉ
nói lão Thập Lục dò hỏi A Hoàn, theo lý thuyết, chắc hẳn không có vấn đề gì
a?”
Dữu Khánh bỗng nhiên xoay người lại, chìm chằm chằm vào mắt gã, “Đã đến
lúc này, ngươi còn cho rằng không có vấn đề gì ư? Đã đến bây giờ, ngươi còn
cho rằng việc A Hoàn mất tích không có liên quan gì đến chiếc mũ miện đó
sao? Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được là có kẻ cạy miệng A Hoàn, sau
đó đánh cắp mũ miện. Ta đã nhiều lần dặn đi dặn lại các ngươi, ngừng đi, đừng
có đụng tới nữa, đã bảo các ngươi không nên tiếp tục bám theo chuyện đó, đã
bảo các ngươi nghìn vạn lần đừng có đụng tới, vì sao các ngươi vẫn không chịu
nghe? Tất cả đều đã chán sống rồi sao, muốn tìm cái chết hả?”
Nam Trúc có phần uất ức lẩm bẩm nói: “Lão Thập Lục chỉ hỏi A Hoàn, chính A
Hoàn cũng một mực dặn dò lão Thập Lục, dặn hắn đừng có nói cho người khác,
điều này chứng tỏ A Hoàn biết rõ nặng nhẹ. Theo lý thuyết, chính cô ta là
không có khả năng phô trương với người ngoài nha. Trong tình huống không
biết gì cả, làm sao sẽ có người trực tiếp bắt lấy cô ta cạy miệng về việc mũ miện
chứ? Về việc này, phải chăng chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi hay không chứ?”
Dữu Khánh nắm lấy vạt áo gã, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam béo, ngươi
còn chưa có nhận ra sao? Đây mới là vấn đề nghiêm trọng nhất! Điều này
chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ nhất cử nhất động của chúng ta đã bị người theo dõi,
mối quan hệ giữa A Hoàn và Trùng Nhi đã nằm trong mắt người ta, bọn chúng
cảm thấy khả nghi, muốn tìm hiểu một số thông tin từ trong miệng A Hoàn, kết
quả ngươi thật là hay, đúng lúc lại đi tìm hiểu chuyện ‘Bất tử chi vũ’ từ A
Hoàn!”
Vừa nghe được những lời này, trong lòng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều run
lên.
Mục Ngạo Thiết trầm giọng hỏi: “Ý của ngươi là, đám người kia lại theo dõi
chúng ta?”
Dữu Khánh đưa tay đẩy Nam Trúc ra, nghiến răng nói với Mục Ngạo Thiết:
“Ngươi nghĩ sao? Con mẹ nó, ta đường đường chính chính đi ra khỏi U Giác
Phụ, còn dẫn theo Tiểu Hắc, không hề có chút nào che giấu, ngươi cho rằng mắt
người khác đều mù sao? Các ngươi thật sự không biết mục đích của đám người
nhìn chằm chằm vào chúng ta là gì sao, hay là thế nào? Vậy mà còn có thể vội
vàng đưa đến, điên rồi hả?”
Hắn thực sự cực kỳ tức giận, lần này hắn quả thật là đường đường chính chính
đi ra ngoài, đường đường chính chính đi ra làm việc, không sợ người có ý theo
dõi, kết quả lại bị người của mình phá chính mình, bị của người mình nhấc đá
nện lên chân mình.
Nam Trúc có chút ủ rũ, ấp úng nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta nhanh chóng hết
sức trở về U Giác Phụ đi, mặc kệ gió thổi chiều nào, sẽ không còn liên quan gì
đến chúng ta nữa.”
Dữu Khánh lập tức chửi gã, “Bây giờ mới muốn rút lui sao? Ngươi nằm mơ hả?
Ngươi đã moi ra chuyện ‘Bất tử chi vũ’ rồi, đã xác nhận sự hoài nghi của người
ta, sợ rằng bọn chúng đã nhận định chúng ta nắm giữ manh mối gì đó. Ngươi
cảm thấy bọn chúng không lấy được kết quả mong muốn thì chúng có thể buông
tha cho chúng ta, có thể để cho chúng ta sống yên ổn sao?
Trốn về U Giác Phụ thì như thế nào, ngươi cảm thấy chúng ta vẫn có thể yên ổn
buôn bán tại U Giác Phụ sao? Chỉ cần một tên ‘Long Hành Vân’ nào đó xuất
hiện là đã có thể khiến chúng ta tan tác như gà bay chó sủa!
Các ngươi đi ra ngoài làm việc lần nữa thử xem, nếu không xảy ra chuyện ta
chặt đầu ta xuống làm bóng cho các ngươi đá. Các ngươi cho rằng sẽ không có
ai quấy rối Bách Lý Tâm ư? Trốn, ngươi trốn đi đâu? Lỡ như độc thủ phía sau
chính là U Nhai thì sao hả?”
Nam Trúc có thể nói là miệng khô khốc, không ngừng nuốt khan, gã rất hoảng
sợ, đã biết rõ mình gây ra chuyện lớn rồi, đã đẩy mọi người vào trong hố lửa.
Dữu Khánh bỗng nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm về phía những kẻ ở
quanh Thúy Bích lâu, lạnh lùng nói: “Hiện tại ta phải nhìn những kẻ xuất hiện
tại bên cạnh chúng ta này thế nào chứ?”