Nhận thấy có chuyện khác thường, đám người Dữu Khánh tự nhiên sẽ tìm bọn
họ để hỏi thăm tình hình, hỏi ra mới biết trong lúc giận dữ Phượng Tàng Sơn đã
đánh bại Nhị ca của mình, bọn hắn cũng không biết có nên chúc mừng gã hay
không.
Điều thực sự khiến bọn hắn vui mừng chính là, đến chiều ngày hôm đó, bên
phía Thúy Vũ hồ đã tìm được A Hoàn và Tiểu Hắc.
Nói chính xác thì không phải mọi người tìm được, thực tế là A Hoàn và Tiểu
Hắc tự trở về, trải qua kiểm tra, hai người không có bị thương gì.
Đám người Dữu Khánh đương nhiên muốn truy hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, theo Tiểu Hắc nói, đêm qua sau khi nó và A Hoàn rời khỏi nơi đây,
tại phía rừng cây nhỏ đó đột nhiên có người gọi bọn họ, khi hai người đi đến đó,
Tiểu Hắc còn chưa nhìn thấy bóng người nào thì bất chợt hôn mê bất tỉnh, khi
tỉnh lại thì đã ở trong một cái sơn động cách đây mấy chục dặm, nó được A
Hoàn đưa trở về.
Về việc bắt cóc gì gì đó, Tiểu Hắc hoàn toàn không biết gì về nó.
Mấy người Dữu Khánh chắc chắn phải dò hỏi A Hoàn, những gì A Hoàn nói
không khác lắm với lời Tiểu Hắc đã nói, khi bọn hắn hỏi xem người gọi bọn họ
đến rừng cây nhỏ là ai thì A Hoàn cũng nói không biết, khiến đám người Dữu
Khánh khá nghi hoặc.
May mà hai người đã trở về, chỉ cần Tiểu Hắc không có việc gì là tốt rồi, về
phần những chuyện khác, đám người Dữu Khánh không muốn truy xét nữa.
Cuộc sống khôi phục lại bình thường, phía bên Thiện Tri Nhất thường thường
sẽ mới Hướng Chân đến đó “Luận kiếm”, những người khác không biết bọn họ
luận như thế nào, nói chung là không hề thấy bọn họ động thủ lần nào, có vẻ
như bọn họ chỉ gặp mặt trò chuyện cùng nhau, hoặc ngồi đối diện nhau trong
phòng, hoặc là tản bộ bên hồ.
Mà Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng nhận ra được A Hoàn ưa thích Trùng
Nhi, chỉ cần không mù đều có thể nhận ra được.
Lần này, quanh qua quẩn lại, nhàn rỗi ở một bên quan sát mãi đến nhàm chán,
cuối cùng Nam Trúc nhịn không được, thừa dịp Trùng Nhi dẫn Tiểu Hắc ra hồ
chơi, gã cũng tản bộ đi đến, vui vẻ nói với Tiểu Hắc đang nhặt đá lia trên mặt
nước: “Tiểu Hắc, ta giấu một món ăn ngon trong phòng chúng ta, nếu ngươi có
thể tìm được, thúc sẽ cho ngươi ăn.”
Tiểu Hắc làm sao chịu nổi dụ hoặc này, lập tức kêu gào ầm ĩ chạy về Thúy Bích
lâu.
Khi xung quanh không còn ai khác, Nam Trúc mới tiến đến bên cạnh Trùng
Nhi, trêu chọc: “Lão Thập Lục, cô nương nhân tình của ngươi đâu rồi, tại sao
vẫn chưa đến đây chơi với ngươi?”
Trùng Nhi tức thì dở khóc dở cười, “Thất ca, ngươi đừng có chọc ta.”
Nam Trúc đảo mắt nhìn xung quanh rồi chợt hạ thấp giọng nói, “Lão Thập Lục,
giúp ca ca một việc.”
Trùng Nhi thoáng sửng sốt, không biết gã ta định làm gì với bộ dáng giả tạo của
mình, liền hỏi: “Việc gì vậy?”
Nam Trúc lập tức tiến tới ghét vào sát tai hắn ta, thì thầm mấy câu.
Sau khi nghe xong, Trùng Nhi vẻ mặt khó xử, lắc đầu.
Nam Trúc trừng mắt nói: “Không có nói ngươi làm thật với cô ta, hơn nữa
chuyện này cũng không có gì khó, chỉ hỏi thăm mấy câu mà thôi, lão Thập Lục,
ngay cả chút mặt mũi đó ngươi cũng không cho ta sao?”
Trùng Nhi suy nghĩ một chút, trả lời: “Để ta hỏi thử xem công tử có đồng ý hay
không.” Dứt lời, xoay người bước đi.
Nam Trúc lập tức với tay kéo hắn ta lại, không vui nói: “Nếu lão Thập Ngũ có
thể đồng ý, ta còn cần phải nói với ngươi sao? Trực tiếp nói lão Thập Ngũ sai
khiến ngươi chẳng phải được rồi. Lão Thập Lục, để ta nói cho ngươi rõ đi, nếu
để cho lão Thập Ngũ biết được việc này, hắn khẳng định sẽ không dẫn ngươi ra
ngoài chơi nữa, nhất định sẽ đưa ngươi về U Giác Phụ. Lão Thập Lục, ngay cả
chút việc nhỏ này ngươi cũng không giúp, về sau cũng đừng nghĩ tới việc kết
nhóm cùng đi ra ngoài với chúng ta, sau này, ta là người đầu tiên không đồng ý.
Ngươi xem đó mà làm đi.”
Gã khoanh tay trước ngực, quay đầu sang một bên hừ hừ bực bội.
Trùng Nhi cúi đầu bối rối, khó xử.
Đúng vào lúc này, phía xa xa truyền đến tiếng gọi lanh lảnh, “Lâm Long.”
Hai người nhìn tới, nhìn thấy một nữ tử bước nhanh đến, chính là A Hoàn, còn
cầm theo một cái rổ, không biết đựng đồ ăn gì.
Nam Trúc ánh mắt lấp lóe, vội vàng hạ thấp giọng nói: “Lão Thập Lục, đây là
thời điểm khảo nghiệm năng lực làm việc của ngươi. Về sau có dẫn ngươi ra
ngoài làm việc hay không, toàn bộ nhìn vào lần này.”
Sau khi ném lại một loạt lời nói vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ, gã liền vênh mặt bỏ
đi, gặp A Hoàn trên đường, gã còn gật đầu cười chào.
A Hoàn chạy đến bên cạnh Trùng Nhi, vui vẻ hớn hở líu ríu một hồi, sau đó
chạy đến bên hồ ngồi xổm xuống, đổ hết những hoa quả dại tươi roi rói vừa mới
hái ra, rửa từng quả một.
Trùng Nhi cắn cắn môi, đi tới đi lui, mười ngón đan vào với nhau, trông bộ
dạng rất bối rối.
Suy đi nghĩ lại một hồi lâu, cuối cùng hắn ta cắn răng như hạ quyết tâm, chủ
động đi tới bên cạnh A Hoàn, ngồi xổm xuống, giúp đỡ rửa trái cây.
Tâm tình vốn đang vui vẻ, A Hoàn liếc nhìn hắn ta mấy lần, sau đó đột nhiên
nhấc tay nhét trái cây vừa rửa sạch vào miệng Trùng Nhi, sau đó phá lên cười,
tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.
Lôi trái cây ra khỏi miệng, Trùng Nhi chậm rãi cắn một miếng, cảm thấy rất
ngọt, quay sang thử hỏi: “A Hoàn, nghe nói Phượng tộc các ngươi có một cái
truyền thuyết bất tử.”
A Hoàn cười nói: “Đúng vậy, theo truyền thuyết, tổ tiên của Phượng tộc có
người tắm rửa máu phượng hoàng, sau đó liền vĩnh sinh bất tử, đã đi Tiên giới.”
Trùng Nhi hỏi tiếp: “Trong truyền thuyết, phượng hoàng là chim bất tử. Trên
đời này thật sự có phượng hoàng sao? Phượng tộc các ngươi đã từng nhìn thấy
chưa?”
A Hoàn vừa rửa dã quả ném vào trong rổ, vừa nói: “Có truyền thuyết như vậy,
nhưng ta không biết có thật hay không.”
Trùng Nhi lại hỏi tiếp: “Nghe nói lông chim phượng hoàng rất xinh đẹp, không
biết hình dạng của nó như thế nào, nếu như có thể nhìn thấy thì hay quá.”
A Hoàn hơi sửng sốt một chút, ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau
đó cúi đầu im lặng rửa trái cây, không hé răng nữa.
Đầu óc Trùng Nhi kỳ thực cũng khá tinh tế, lập tức nhận ra được gì đó, thử hỏi:
“A Hoàn, không phải là ngươi đã từng nhìn thấy lông vũ phượng hoàng chứ?”
A Hoàn lập tức lắc đầu, nhưng vẫn im lặng như cũ.
Trùng Nhi kinh nghi, nhưng hắn ta không phải là loại người hùng hổ dọa người,
không thể nhận được đáp án, hắn ta liền không hỏi thêm nữa, và tự nhiên là
cũng không còn tâm trạng chơi trò rửa trái cây với A Hoàn nữa, đứng dậy rời đi.
Nào ngờ, A Hoàn lại cho rằng thái độ của mình làm cho Trùng Nhi không vui,
cô ta vội vàng đứng lên, nhanh chóng đuổi theo, lôi kéo cánh tay hắn ta, nói:
“Lâm Long, không phải là ta không nói cho ngươi biết, mà bởi vì ngay cả ta
cũng không biết mình có từng nhìn thấy hay chưa.”
Trùng Nhi ngạc nhiên, không hiểu, hỏi: “Nhìn thấy là nhìn thấy, chưa nhìn thấy
là chưa nhìn thấy, sao có thể không biết chứ?”
A Hoàn nhìn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Ta thật sự không biết, chỉ là
trước đây có nghe những người lớn tuổi trong tộc nói qua, nói rằng trong tộc có
lông vũ Phượng hoàng đời đời tương truyền, cắm trên mũ miện của tộc trưởng.
Tộc trưởng luôn đội mũ miện, mọi người đều thường xuyên nhìn thấy nó,
nhưng ta không biết chiếc lông vũ nào là lông vũ phượng hoàng, hình như cũng
không có gì quá đặc biệt, cho nên ta không biết có phải mình đã nhìn thấy hay
chưa. Các trưởng lão trong tộc đã căn dặn, không thể nói cho người ngoài biết
việc này, ta chỉ nói cho mình ngươi, ngươi phải hứa với ta không được nói cho
người khác biết.”