Thập Ngũ ngẩn ra, hắn chỉ biết làm tử sĩ, không biết làm nam sủng.
Cầm Yểu nhẫn nại từng muỗng từng muỗng đút cháo cho hắn, không nói thêm lời nào, Thập Ngũ cũng yên lặng nuốt cháo nóng, đại nghịch bất đạo nhìn mặt Cầm Yểu đến si ngốc, đại nghịch bất đạo, hắn nghĩ mình như vậy.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ và thời gian chuyển động giống như một thanh đao, khắc sâu khuôn mặt lúc này của Cầm Yểu vào trong đầu hắn, vô cùng trầm tĩnh ấm áp.
Bát cháo đã thấy đáy, Cầm Yểu đặt cái bát qua một bên lấy trong ngực ra một cuốn sách, nàng xoay người cùng dựa ngồi vào giường như Thập Ngũ: “Chúng ta đặt tên nhé, ngươi muốn mạnh mẽ một chút hay nho nhã một chút?”
Hắn cẩn thận quay đầu nhìn Cầm Yểu, thấy nàng vẫn cười nhìn hắn như cũ, Thập Ngũ nắm chặt tay, căng thẳng trả lời: “Tất… tất cả theo dặn dò của Quốc sư.”
“Nhưng ta không biết ngươi thích gì.”
“Chỉ cần Quốc sư thích là được…”
Cầm Yểu đột nhiên im lặng nhìn chằm chằm Thập Ngũ.
Ngón tay Thập Ngũ nắm chặt rồi buông, buông rồi lại nắm, hắn có thể cảm giác được Cầm Yểu không ngừng để lại ánh mắt trên mặt mình, nhưng hắn không dám nhìn nàng, chỉ cúi đầu nhìn đôi tay thô kệch của mình, trong mắt có chút thất vọng, bộ dạng của hắn chắc không được ai yêu thích đâu, nàng… có lẽ đã cảm thấy hết kiên nhẫn rồi…
Nhưng rốt cuộc nên làm thế nào đây, làm thế nào mới khiến nàng yêu thích, làm thế nào mới khiến nàng tươi cười, chưa từng có ai cho hắn biết cách sống ngoài việc phục tùng mệnh lệnh.
“Ngươi không cần khẩn trương.” Một bàn tay bỗng xoa đầu hắn, “Sẽ không có ai đánh ngươi nữa đâu.”
Nàng… lại tiếp xúc với hắn rồi. Ti tiện thấp hèn như hắn… Thập Ngũ cụp mắt, cảm xúc trong lòng như sóng cuộn.
“Quốc sư.” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, “Bệ hạ có chỉ mời người vào cung.”
*Sau cơn mưa trời lại sáng
Thập Ngũ ngây ngốc nhìn Cầm Yểu một hồi, bỗng nhiên quỳ trên giường cúi người bái lạy: “Tạ Quốc sư ban tên…”
“Không cần hành lễ, nói xem ngươi có thích không?”
Đâu chỉ thích, Thập Ngũ cụp mắt: “Thích vô cùng, tạ Quốc…”
“Ta thích ngươi gọi tên ta.” Cầm Yểu để lại một câu rồi đẩy cửa đi ra, “Lát nữa về ta muốn nghe ngươi gọi tên ta.”