"Đừng giả bộ không biết, trong lòng em đang suy nghĩ gì tôi đều rất rõ ràng, mau đem đồ vật đó ra, tôi không cho phép em làm loạn!" Three hốt hoảng, từng bước từng bước tiến tới gần cô, dùng sức nắm bả vai của cô mà uy hiếp.
"Chuyện của tôi, tôi có cách giải quyết!" u Thiển Thiển lạnh lùng trả lời, cả người giống như tượng gỗ không có linh hồn.
"Thiển Thiển, em không thể, không thể làm như vậy!" Three lắc lắc người cô.
u Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn, cô nhẹ nhàng nói, "Tôi không sao, anh yên tâm!"
Trải qua mười lăm năm, cái loại dày vò này, không phải người nào cũng có thể chịu được!
"Thiển ... Thiển!" Three kêu từng tiếng khổ sở, đau lòng nói, "Em không thể chết, không thể thương tổn chính mình, ngoài người nhà là chị , em còn có bạn bè ở Thiên quốc gia, nếu như em chết, tôi cũng sẽ đau lòng giống như em bây giờ, cho nên van xin em đừng làm những chuyện điên rồ nữa, đưa thứ đó cho tôi đi!"
Hắn đã từng cho cô ba viên thuốc “hồng bạch lam”. Màu xanh dương là thuốc mê, màu đỏ là mị dược, mà viên màu trắng. . . . . . Là độc dược!
Lần đó điện thoại cho hắn, cô cầu xin hắn chế ra ba viên thuốc này, lúc đó hắn đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, tại sao lại muốn độc dược chứ? Là sợ thân phận sẽ bị lộ nên chuẩn bị sao? Khi đó hắn vẫn không nghĩ ra, nhưng bây giờ hắn đã nghĩ thông suốt, viên thuốc kia là chuẩn bị cho mình, lúc chị của cô sắp chết, cô đã có ý nghĩ muốn cùng chị lên trời tìm ba mẹ. Cô đơn một mình là chuyện mà cô sợ nhất, cho nên cô nhất định sẽ làm như vậy.
u Thiển Thiển nhìn Three kích động như vậy, ánh mắt bỗng nổi lên niềm thương cảm, nhưng mà rất nhanh lại trở về lạnh lẽo, dùng sức đẩy hắn ra nói, "Tôi không biết anh đang nói cái gì, cũng không có thứ gì đó mà anh muốn, anh về đi, đừng tới tìm tôi nữa!"
Nhìn hắn khư khư cố chấp, cô chỉ có thể trầm mặc không nói.
Làm cho nhà họ u phá sản là người nhà họ Hàn, chị yêu kẻ thù nhiều năm như vậy, mà cô cũng động lòng với kẻ thù của mình! Muốn báo thù sao? Không, cô không thể! Bởi vì đó là người mà chị yêu nhất!
Mệt quá đi. . . . . . Mệt mỏi không còn muốn tiếp tục sống nữa rồi. . . . . .
Thật là nhớ chết mất . . . . . Thật là nhớ thật là nhớ. . . . . .
" u Thiển Thiển!" Three đột nhiên lớn tiếng gào thét tên của nàng, sau đó luống cuống tay chân tìm kiếm khắp người cô, trong miệng không ngừng nói, "Ở nơi nào? Ở nơi nào? Ở nơi nào?Em để món đồ đó ở nơi nào rồi hả ? Ở nơi nào? Ở nơi nào. . . . . ."