Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 22




Cừu Nhỏ kể cho Chó Lớn nghe về một vài thói quen của Sói Lớn, ví dụ như nếu hắn đưa cậu đến một nơi nào đó, tuyệt đối đừng chạy lung tung, hoặc phải ở chỗ mà hắn có thể nhìn thấy, hoặc ít nhất cũng phải cho hắn biết cậu đang ở đâu.

Nhìn dáng vẻ thao thao bất tuyệt của Cừu Nhỏ, Chó Lớn cảm thấy khó tin, không ngờ mình lại có thể trò chuyện vui vẻ với tình cũ của Sói Lớn như vậy.

Thực ra cũng không hẳn là hai người nói chuyện vui vẻ, suốt cuộc đối thoại, chủ yếu là Cừu Nhỏ nói, còn Chó Lớn chỉ ngồi nghe.

Cừu Nhỏ quay đầu lại thấy cậu có vẻ khép nép, không hề động tới điếu thuốc, bèn hỏi: “Sao cậu không hút thế?”

Chó Lớn nhìn cậu ta một lúc, rồi nhỏ giọng giải thích: “Anh Sói sẽ giận.”

Sói Lớn vốn dĩ đã không dễ đối phó, bình thường hắn quản cậu rất nghiêm, chỉ cần một ánh mắt lúc hắn tức giận cũng đủ làm cậu sợ. Dựa vào cách hắn đối xử với cậu, có lẽ hắn sẽ không cho phép hút thuốc.

Cừu Nhỏ xua tay, bảo đảm: “Anh Sói không quản mấy chuyện này đâu. Nếu anh ta vui, còn có thể thưởng cho cậu nữa ấy chứ, thật đấy! Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, mấy thứ khác dễ nói lắm, anh ta tốt hơn những người khác nhiều.”

“Điếu thuốc này tôi cũng phải tốn kha khá mới có được, cậu thử đi.” Cừu Nhỏ nhiệt tình đưa điếu thuốc tới trước mặt cậu, ra hiệu cho Chó Lớn ngậm vào miệng, rồi châm lửa cho cậu.

“Lần đầu hút phải không? Có thể sẽ bị sặc, nhưng hút vài lần sẽ quen thôi.”

Trong đầu Chó Lớn hiện lên hình ảnh Sói Lớn hút thuốc, không khỏi thấy tò mò, liền cầm lấy điếu thuốc rít một hơi, kết quả đúng như dự đoán, cậu bị sặc.

“Khụ khụ… khụ khụ…”

Cậu quay đầu ra ngoài, hít vài hơi không khí trong lành, tay che miệng, khó chịu nhìn Cừu Nhỏ.

“Đừng vứt đi, đừng vứt!” Cừu Nhỏ nói: “Cậu thử lại đi?”

Chó Lớn cũng không nỡ từ chối ý tốt của cậu ta, bèn rít thêm một hơi, rồi quay đầu phả ra vài làn khói.

“Khụ…”

Cừu Nhỏ ngậm điếu thuốc của mình, đắc ý nói: “Đỡ hơn rồi chứ, thuốc dỏm đâu có tác dụng nhanh như thế này.”

“Tôi… tôi thấy không thơm lắm.” Chó Lớn xoa xoa cổ họng, cảm thấy khó chịu, nhìn vẻ mặt thản nhiên đầy thoải mái của Cừu Nhỏ, muốn vứt thuốc đi nhưng lại không dám. 

“Cậu đúng là kỳ lạ.” Cừu Nhỏ nhíu mày nhìn cậu, trong mắt cậu ta, thuốc lá là công cụ tuyệt vời để tiếp cận ông chủ, chẳng ai lại không biết hút. Nhưng giờ không phải lúc để lo cho người khác, cậu ta bĩu môi.

Nhận ra vẻ mặt của Cừu Nhỏ, Chó Lớn do dự hỏi: “Anh có vẻ không vui lắm nhỉ?”

“Tôi bây giờ thảm lắm.” Cừu Nhỏ không muốn nói nhiều, nhưng Chó Lớn lại có dáng vẻ của một người biết lắng nghe, trông không giống kẻ sẽ đi mách lẻo, nên cậu ta nói: “Cậu biết Gián Lớn không? Tôi chạy trốn từ tay hắn ta đấy, tên đó là một kẻ biến thái.”

Chửi rủa xong, Cừu Nhỏ thở dài: “Giờ tôi đắc tội với anh Sói, cũng đắc tội với Gián Lớn, tôi phải nhanh chóng tìm một chỗ dựa thôi.”

Chó Lớn không hiểu nổi logic của cậu ta, hỏi: “Không thể trốn đi sao?”

“Trốn? Sao phải trốn?” Cừu Nhỏ ngạc nhiên.

Chó Lớn im lặng, một lát sau mới nói: “Tôi phải đi rồi.”

“Đi đâu? Chẳng phải cậu vừa bảo muốn ra ngoài à? Tôi quên béng mất.” Sau khi trút hết nỗi lòng, tâm trạng Cừu Nhỏ khá lên nhiều, cậu ta nói: “Để tôi chỉ đường cho cậu, đi nào.”

Cậu ta kéo Chó Lớn đi, băng qua hành lang, vừa rẽ qua một góc thì gặp ngay Sói Lớn.

Bên cạnh hắn là Ong Lớn, một người phụ nữ có dáng vẻ kiều diễm. Cô ta nhìn hai người họ, rồi cười với Sói Lớn: “Người mà anh muốn tìm đây rồi.”

Sói Lớn không nhìn cô ta, hắn khẽ mím môi, ánh mắt rơi trên người Chó Lớn lúc này đang bị Cừu Nhỏ kéo tay, không rõ là vui hay giận.

Hắn cố ý nhờ Ong Lớn kiểm tra camera hành lang mới phát hiện ra Chó Lớn. Camera của hộp đêm vốn không công khai với khách, nếu để lộ sẽ ảnh hưởng đến lượng khách hàng, dù chỉ là camera ngoài hành lang. Vì thế hắn còn nợ Ong Lớn một món nợ ân tình.

“Sói, anh Sói!” Cừu Nhỏ giật mình, vội buông tay Chó Lớn ra, thậm chí có chút sợ hãi. Cậu ta biết Sói Lớn mà tức giận thật, chắc chắn mình sẽ bị lột một lớp da.

Sói Lớn cũng không thèm để ý tới Cừu Nhỏ, vẫn nhìn chằm chằm Chó Lớn. Còn Chó Lớn thì ngẩn người, không dám đối mặt với hắn.

Cậu vốn muốn gặp Sói Lớn, nhưng tình huống hiện tại lại khiến cậu có cảm giác như bị bắt quả tang.

Sói Lớn bước tới, giơ tay nắm lấy cằm cậu, khiến cậu buộc phải ngẩng đầu nhìn hắn. Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Lại còn có người khác ở đây, Chó Lớn chẳng dám giãy giụa, mặt cậu dần đỏ lên.

Sói Lớn nhìn cậu một lúc, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hút thuốc à? Ai dạy cậu?”

Cừu Nhỏ: “…”

“Không, chỉ… chỉ thử vài hơi thôi.” Chó Lớn chớp mắt, thành thật nhận lỗi: “Không thơm, tôi sẽ không hút nữa.”

Điếu thuốc cậu đã vứt từ lúc đi qua cột gạt tàn rồi, cậu cũng không nghĩ sẽ lưu lại mùi gì, càng không ngờ Sói Lớn lại phát hiện ngay lập tức, hơn nữa còn để ý như vậy.

“Haha…” Ong Lớn cười khúc khích, bờ vai khẽ rung. Cô ta chưa từng thấy ai quản người ta mình có hút thuốc hay không như hắn, không nhịn được cười. Thấy ánh mắt Sói Lớn chuyển sang mình, cô ta cố nín cười, nói: “Người đã tìm thấy rồi, về phòng nói chuyện đi. Đến phòng rồi, anh muốn dạy dỗ thế nào cũng được, nhưng đứng giữa hành lang thì không hay đâu.”

“Đau…” Chó Lớn bị bóp cằm đến đỏ cả lên, cậu chỉ biết ngoan ngoãn nhìn hắn, có lẽ còn hơi sợ hãi. Sói Lớn liếc cậu một cái rồi mới chịu buông tay.

Cừu Nhỏ vẫn còn sợ hãi, Chó Lớn đã ở cạnh cậu ta suốt, không cần nghĩ cũng biết ai là người dạy cậu hút thuốc. Cậu ta nào biết Sói Lớn lại nghiêm khắc với Chó Lớn như vậy, nghĩ tới chuyện vừa xúi giục cậu, Cừu Nhỏ liền không dám ngước đầu lên.

Cậu ta cứ tưởng Sói Lớn sẽ xử lý mình, nhưng Sói Lớn chỉ lướt qua, kéo Chó Lớn đi, khi ngang qua Cừu Nhỏ, hắn chỉ nhàn nhạt liếc cậu ta một cái.

Cừu Nhỏ như trút được gánh nặng, nhìn bóng lưng bọn họ dần khuất, rồi vội quay đầu chạy đi.

Trong phòng, mọi chuyện đã xong xuôi, Gấu Lớn và đám đàn em kẻ thì ngủ người say. Sói Lớn dắt Chó Lớn rời khỏi đó, đến khách sạn.

Trên đường đi, Chó Lớn không dám nói gì, chỉ len lén dùng ánh mắt để liếc nhìn hắn. Sói Lớn lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, dù có lúc cần quan sát xung quanh, ánh mắt hắn cũng không dừng lại trên người cậu.

Chó Lớn cúi đầu, lén ngửi thử người mình, không có mùi thuốc lá. Tuy nhiên, khi ở hộp đêm cậu cũng chẳng ngửi thấy mùi gì trên người mình, nên giờ chắc cũng không ngửi ra được.

Sói Lớn nhìn thấy hành động nhỏ của cậu, thu ánh mắt rồi dừng xe lại. Giờ đã là năm giờ sáng, trời bắt đầu sáng, đường phố vắng vẻ, không có một bóng người.

“Xuống xe.” Hắn mở cửa.

Chó Lớn nhìn sắc mặt của hắn, rồi ngoan ngoãn xuống theo. Không khí buổi sáng có chút lạnh, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, vừa bước ra liền cảm thấy lạnh buốt.

Sói Lớn choàng tay qua vai cậu, không để cậu phản kháng, kéo cậu đi về phía trước. Nơi hai người chạm vào nhau, da thịt truyền tới cảm giác nóng rực, chỗ tiếp xúc dần dần ấm lên, không chỉ cơ thể, mà cả trái tim của Chó Lớn cũng vậy. Cậu mím môi, lại lén liếc hắn một cái, không hiểu sao trong lòng lại có chút vui mừng.

Vào tới phòng, Sói Lớn buông cậu ra, quay người “cạch” một tiếng khóa cửa lại, rồi nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.

Chó Lớn hễ căng thẳng là mắt liền đảo qua nơi khác, nghĩ tới chuyện có thể xảy ra tiếp theo, cậu ngoan ngoãn nói: “Tôi… tôi đi tắm.”

“Đứng lại.” Sói Lớn nhướng mày gọi cậu.

Cậu vừa quay người đã phải dừng lại, đôi mắt mở to đầy thắc mắc. Sói Lớn tiến lại gần, ánh mắt vốn luôn chứa đầy ý cười giờ đây lại mang theo sự đe dọa, nhìn chằm chằm cậu.

Tối nay hắn uống không ít rượu, nhìn có chút mơ màng, nhưng Sói Lớn không cho cậu cơ hội để mất tập trung.

“Nợ còn chưa tính xong mà, cậu quên tôi đã từng nói gì rồi sao? Dám một mình đến hộp đêm à?”

Mặc dù Chó Lớn không phải là tuyệt sắc, ngũ quan cũng không tinh tế như các thiếu gia trong hộp đêm, nhưng cái vẻ ngây ngô trên người cậu lại dễ dàng bị nhìn thấu. Những kẻ đã quen chơi bời đều đặc biệt thích kiểu này, vì mới mẻ.

“Có người đưa tôi tới, không phải một mình.” Chó Lớn giải thích, nhắc tới chuyện này cậu còn thấy tủi thân, rõ ràng là Sói Lớn dẫn cậu tới, vậy mà lại bỏ mặc cậu, còn cùng người khác ăn chơi vui vẻ, bên cạnh còn có một cậu trai đẹp đi cùng.

“Sao không đến tìm tôi?” Sói Lớn tiếp tục hỏi.

“Tôi…” Cậu ấp úng, không dám nói mình đã lén nhìn trộm, bèn đáp: “Tôi đi lạc, điện thoại cũng quên, không tìm thấy anh, xung quanh cũng chẳng có ai để hỏi.”

Lại còn biết nói dối nữa. Sói Lớn mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt đó khiến tim Chó Lớn đập nhanh hơn, cậu hơi hoảng loạn. Nhưng Sói Lớn không nói thêm gì, hắn xoay người bước tới ghế sofa, ngồi xuống, bắt chéo chân.

“Nói tiếp đi.”