Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 14




"Thật sao?" Sói Lớn nhướng mày, cất giọng dụ dỗ: "Cậu bắt đầu muốn lên giường với tôi từ lúc nào?"

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh..." Chó Lớn hoàn toàn mơ màng, ánh mắt khao khát nhìn Sói Lớn, như thể đang tiết lộ bí mật gì đó, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi còn mơ về anh nữa. Trong mơ, tôi cũng như bây giờ..."

"Như bây giờ là như thế nào?"

"Như bây giờ..." Chó Lớn mụ mị cười một cái, môi hơi chu ra, muốn hôn nhưng lại không dám: "Hôn anh."

Sói Lớn giữ chặt cậu, xoa xoa đầu cậu, mái tóc mềm mại dưới ánh đèn càng trở nên quyến rũ lạ thường.

Hắn hừ lạnh một tiếng, cả người tỏa ra vẻ nguy hiểm, mở miệng nói: "Hóa ra lúc đó cậu có lòng tham mà không có gan nhỉ."

"Ưm..." Chó Lớn không hài lòng, cố gắng gạt tay hắn ra để rúc vào, lại bắt đầu rên rỉ.

"Được rồi, ngồi ngay ngắn lại." Sói Lớn vừa buồn cười vừa ra lệnh.

Sói Lớn vừa thay đổi sắc mặt, cậu đã rụt cổ lại, ánh mắt vẫn còn mơ màng, miễn cưỡng ngồi thẳng lên, nhưng vẫn không rời mắt khỏi gương mặt của Sói Lớn. Khi không say, cậu nhát gan, chỉ dám lén lút nhìn trộm; nhưng bây giờ say rồi, đôi mắt như thể dính chặt vào hắn. 

Tình hình này đã không thể tiếp tục xem đua xe bình thường được nữa, Sói Lớn quyết định đứng dậy, kéo cậu ra ngoài.

"Này, anh Sói." Chim Lớn bước tới.

"Các cậu trông chừng Báo Lớn." Sói Lớn lạnh lùng dặn dò: "Chú ý hành động của anh ta."

"Vâng."

Sói Lớn dẫn theo Chó Lớn say khướt đang dính chặt vào mình rời khỏi sân đua. Bên ngoài không có nhiều người, đa số những người đến đây đều có con mắt tinh đời, biết ai là người không thể đắc tội, nên không ai dám cản đường họ.

Câu lạc bộ này không có chỗ để ngủ, mọi người thường chơi xuyên đêm. Nhưng với tư cách là người đứng sau hậu thuẫn cho ông chủ của câu lạc bộ, hắn có một căn phòng riêng.

Ngày hôm sau, Chó Lớn ngủ đến tận chiều mới tỉnh dậy, vừa tỉnh đã thấy đầu đau nhức. Loại rượu đó mạnh hơn bình thường, cộng thêm vận động dữ dội suốt nửa đêm...

Khoan đã? Vận động dữ dội? Trong đầu cậu như có tiếng nổ lớn.

Cậu say đến vậy, kỳ lạ là chuyện xảy ra đêm qua cậu vẫn nhớ rõ mồn một. Sau khi vào phòng, cậu đã chủ động nhào vào người hắn, cắn lung tung khắp nơi. Dù cuối cùng Sói Lớn đã phản công, nhưng phản ứng của cậu khiến cậu chỉ muốn đập đầu vào tường.

Quan trọng hơn, cậu lại nói ra chuyện lần đầu gặp đã muốn lên giường với hắn!

Sói Lớn không biết đã đi đâu, không có trong phòng. Cậu ngồi một mình trên giường, úp mặt vào chăn, tai đỏ bừng lên rõ rệt.

Cậu không muốn gặp ai nữa, xấu hổ chết mất.

Chó Lớn một mình vừa giận vừa tức, đợi đến khi Sói Lớn bước vào thì thấy cậu như con đà điểu, rúc trong chăn.

"Có gì mà phải trốn? Không phải lần đầu rồi còn gì." Sói Lớn bước tới, kéo chăn ra.

Chó Lớn cố gắng nắm chặt chăn, không cho hắn kéo ra, miệng cũng mím chặt, không thèm nhìn hắn.

"Hừ." Sói Lớn cảm thấy việc dạy dỗ cậu còn phải tiếp tục, thản nhiên nói: "Không nghe lời đúng không?"

Thấy hắn thay đổi sắc mặt đột ngột, Chó Lớn mới rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ấm ức buông tay.

"Tôi... tôi sau này tôi không uống rượu nữa, đau đầu quá." Nói xong, cậu lại thăm dò nhìn về phía Sói Lớn.

"Đau thì nghỉ thêm chút nữa." Sói Lớn cũng biết không thể ép người quá đáng. Chó Lớn đêm qua thực sự khiến hắn rất hài lòng, bây giờ tâm trạng cũng rất tốt.

Chó Lớn để hắn xoa đầu, ngoan ngoãn nằm lại vào chăn, nhìn hắn một lúc, rồi lại ngập ngừng.

"Sao thế?" Sói Lớn bình tĩnh nhìn lại cậu.

"Không... không có gì." Chó Lớn rụt rè lắc đầu. Thực ra cậu lo lắng cho cơ thể của Sói Lớn, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của hắn, cậu lại không dám mở lời hỏi.

Nghỉ ngơi đến khoảng ba bốn giờ chiều, cậu mới thấy đầu óc dễ chịu hơn một chút.

Sau một đêm lăn lộn, quần áo của họ đã không thể mặc được nữa. Sói Lớn ước lượng kích cỡ của cậu, nhờ người mua một bộ về.

Chó Lớn đỏ mặt mặc đồ trước mặt hắn, mặc xong thì ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Chật quá."

Sói Lớn ngạc nhiên nhướn mày, nhìn chiếc quần rõ ràng ngắn hơn một đoạn, cười nói: "Hóa ra cậu cao hơn vẻ ngoài đấy nhỉ."

Ý hắn là gì? Rõ ràng là đang chế nhạo cậu lùn, có khi còn chế nhạo cậu nhát gan nữa. Chó Lớn nhìn hắn với vẻ bất mãn, phản kháng: "Tôi đã nói rồi, tôi cao 1m79..."

Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Tôi vẫn còn có thể cao thêm."

"Hahaha..." Sói Lớn vừa cười vừa bế cậu từ trên giường xuống, Chó Lớn ngượng ngùng giãy giụa.

"Đúng đúng, cậu mới 18, vẫn còn có thể cao." Hắn kiên nhẫn dỗ dành, bàn tay nhẹ nhàng vuốt sau đầu cậu. Nhìn gương mặt không hài lòng của cậu, hắn cũng chẳng bận tâm.

Thực ra Chó Lớn chỉ cao 1m75, trong khi Sói Lớn đã cao 1m85, cao hơn cậu nửa cái đầu. Chiều cao này khi đi cùng nhau, tay của Sói Lớn vừa vặn khoác lên vai cậu, thỉnh thoảng hứng thú còn véo má cậu, cúi đầu hôn một cái, cực kỳ thoải mái.

Sói Lớn dẫn cậu ra ngoài, ban ngày câu lạc bộ không náo nhiệt như buổi tối, có vẻ khá vắng lặng. Nhưng bây giờ đã là chiều, không lâu nữa người lại sẽ đến đông.

Câu lạc bộ này chỉ dành cho hội viên, phí rất cao, người bình thường không đủ tiền để mua thẻ. Hơn nữa, nếu muốn dẫn người vào thì phải có cấp bậc cao. Tất nhiên, nhóm của Sói Lớn không cần thẻ, họ chỉ nhận mặt người.

"Tôi đi vệ sinh một chút." Đi ngang qua hành lang đại sảnh, Chó Lớn nhìn thấy nhà vệ sinh, quay đầu nhỏ giọng nói một câu, chưa kịp bước đi đã bị kéo lại ngay.

"Phải gọi là anh Sói."

Chó Lớn cúi đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng gọi: "Anh Sói."

Sói Lớn lúc này mới thả tay, mỉm cười nói: "Đi đi."

Cậu vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Sói Lớn nhìn theo bóng lưng cậu, tay gõ nhịp nhàng, trong lòng nghĩ rằng dáng vẻ nghe lời và không nghe lời của cậu đều khiến hắn thích thú, như thể hắn vừa nhặt được một bảo bối không bằng.

Hắn đứng chờ một lúc thì đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của Sói Lớn.

"Cứu... cứu tôi với!"

Một thiếu niên đang chạy rất nhanh bỗng sẩy chân trước mặt hắn, ngã nhào xuống đất. Trước khi Sói Lớn kịp nhíu mày, thiếu niên kia đã vội vàng ngước lên nhìn hắn với ánh mắt cầu cứu.

Khuôn mặt cậu ta hiện ra rõ ràng, ngũ quan tinh tế, làn da trắng mịn. Chưa kịp đứng dậy, đôi mắt đã ngấn lệ, nhìn hắn đầy đáng thương, như thể có thể khiến bất kỳ ai cũng phải mềm lòng.

Ngay lập tức, đằng sau cậu ta có vài người hùng hổ đuổi đến, nhìn thấy thiếu niên thì lập tức chạy tới, nắm lấy cậu ta, giận dữ nói: "Còn dám chạy? Mau về với bọn tao!"

"Không! Tôi không muốn về với các người!" Thiếu niên hoảng loạn vùng vẫy, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, trong cơn sợ hãi cậu ta bất ngờ nắm lấy ống quần của Sói Lớn.

Sói Lớn không nhúc nhích, cũng không đưa tay đỡ cậu ta. Hắn chỉ cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm lấy ống quần mình, mỉm cười nói: "Buông ra."

Thiếu niên kia run rẩy, từ từ buông tay ra, nhưng vẫn cố ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như nước, đáng thương nói: "Cầu xin anh... đừng để họ đưa tôi đi, họ muốn bán tôi."

"Anh Sói!" Mấy người kia lập tức cúi đầu chào, chỉ vào thiếu niên kia nói: "Đây là người của câu lạc bộ."

"Tôi không phải! Tôi không phải người ở đây!" Thiếu niên lập tức phủ nhận.

"Chuyện gì thế?" Sói Lớn nhíu mày nhìn mấy người đang giữ cậu ta. Người đứng đầu là một quản lý của câu lạc bộ.

Mặc dù câu lạc bộ này là của Chim Ưng nhưng đây là địa bàn của hắn. Nếu có kẻ nào làm chuyện gì mà hắn không thích dưới mũi hắn, thì đó là điều cấm kỵ.

"Thằng chú nát rượu của cậu ta đã bán cậu ta cho chúng tôi, anh Chim Ưng nói..." Người kia ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Nói là rửa sạch cậu ta rồi giao cho giám đôc Vương."

Giám đốc Vương là loại biến thái, những ai rơi vào tay ông ta chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.

Nhưng Sói Lớn không phải là người chịu trách nhiệm cho việc này. Hắn liếc qua thiếu niên đang rơi lệ, rõ ràng không phải tự nguyện.

"Còn chú cậu ta đâu?"

"Chạy rồi."

"Tìm ông ta về, xử lý theo cách các cậu vẫn làm. Cậu này thì thả ra." Sói Lớn nói xong liền không để tâm nữa, quay sang nhìn Chó Lớn vừa từ nhà vệ sinh bước ra, thấy cậu đang ngập ngừng, hắn liền đưa tay kéo cậu lại gần.

Chó Lớn liếc nhìn những người kia, đặc biệt là thiếu niên có vẻ ngoài đáng thương hơn mình nhiều. Cậu ta đang cảm kích nhìn Sói Lớn, gương mặt ngại ngùng ấy, hóa ra lại giống cậu y như đúc!

Trong lòng Chó Lớn dâng lên một cảm giác bất an.

"Cảm ơn anh." Những người giữ cậu ta đã đi rồi, thiếu niên nhìn qua, định diễn một màn cảm ơn bằng cả thân xác, mong chờ Sói Lớn sẽ đỡ mình dậy...

"Chúng ta ăn gì nhỉ?" Sói Lớn chẳng thèm nhìn cậu ta, kéo Chó Lớn đi vòng qua, cúi đầu hỏi bâng quơ.

"Ừm... tùy anh." Chó Lớn lại liếc nhìn thiếu niên vẫn còn nằm trên đất, cúi đầu nói khẽ: "Anh quyết định là được."

Thiếu niên: "..."

Cậu ta tự tin về ngoại hình của mình, chắc chắn là kiểu mà Sói Lớn thích. Hơn nữa, cậu ta còn xinh hơn người kia, hoàn toàn là hình mẫu học sinh ngoan ngoãn. Tại sao Sói Lớn lại không thèm nhìn lấy một cái?!

Câu hỏi tương tự cũng đang lởn vởn trong đầu Chó Lớn. Cậu biết người như Sói Lớn chắc chắn là loại người nhanh chán, gặp người đẹp hơn là sẽ ngay lập tức đuổi mình đi.

Nhưng Sói Lớn chẳng thèm để ý đến thiếu niên xinh đẹp kia, như thể cậu ta không hề tồn tại. Chó Lớn lén nhìn gương mặt của Sói Lớn, thầm nghĩ lý do chắc do lời nói hôm qua của hắn.

—— Bởi vì cậu to.

Hóa ra hắn nói thật ư? Một lần nữa, Chó Lớn lại cảm thấy mình đã phải hạ thấp tiêu chuẩn của Sói Lớn thêm một bậc.