Edit: Mây
Beta: Sam
Sau khi kết thúc cuộc họp thường kỳ thứ hai, Lam Vãn Thanh và Diệp Phong Hoa lên tầng lúc 10 giờ hơn.
Lam Vãn Thanh đoán Ôn Tư Sâm sắp đến, bèn nói chuyện quà tặng cho Diệp Phong Hoa.
Nào biết Diệp Phong Hoa nghe rồi còn cười nói đã biết từ lâu.
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô còn chưa nói thì làm sao anh ta biết được?
Nhận ra ánh mắt nghi ngờ của Lam Vãn Thanh, Diệp Phong Hoa giải thích: “Sáng sớm anh Ôn đã gọi điện thoại nói với em rồi, anh ấy sợ chị bận rộn lỡ quên nói cho em biết. Còn nói dù sao…” Anh ta nhìn cô, chọc ghẹo: “Một khi chị đã bận rộn thì cũng chẳng nhớ nổi anh chồng.”
Diệp Phong Hoa cảm thấy buồn cười, nhớ tới giọng điệu ai oán sáng nay của Ôn Tư Sâm.
Lam Vãn Thanh: “…”
Tuy có một vài người im lặng nhưng họ rất thích ghi thù. Nếu anh ta biết thì cô không cần lo lắng nữa. Sau khi ngồi vào bàn làm việc, Lam Vãn Thanh nhận vài tập hồ sơ cần ký, cô nhanh chóng duyệt và ký tên rồi giao cho Diệp Phong Hoa.
Lúc anh ta sắp rời đi, cô gọi lại.
“Tiểu Diệp.”
Diệp Phong Hoa xoay người nhìn cô: “Tổng giám đốc Lam?”
Lam Vãn Thanh nhẹ nhàng cọ tay vào thân bút, nói: “Hai đối tác trong nước của dự án ở vùng Trung Đông lần này, cậu thấy công ty nào phù hợp hơn?”
Đương nhiên Diệp Phong Hoa đã từng suy xét đến vấn đề này trước đó, không cần nghĩ ngợi: “Năm ngoái chúng ta đã có cơ hội hợp tác với tập đoàn Khang Nghiệp trong một thời gian ngắn về những tòa nhà cao tầng ở thành phố T, quá trình và kết quả tương đối hài lòng, hơn nữa trước kia bọn họ từng có kinh nghiệm đối với dự án ở nước ngoài, điểm sáng này là một thách thức đối với tập đoàn họ Ngụy.”
Lam Vãn Thanh nhíu mày, nghiêm túc nghe.
“Ngoài ra, ngành vận tải biển của tập đoàn họ Ngụy thuộc hàng đầu trong nước, mà dịch vụ của tập đoàn Khang Nghiệp không trải rộng đến ngành này. Quan trọng nhất, hiện tại đang có một vài tin đồn chuyện Tổng giám đốc Ngụy bao nuôi một nữ sinh viên hai năm trước đã bị bại lộ, vợ ông ta đang làm ầm ĩ đòi ly hôn. Nếu nó là sự thật thì đây là vấn đề đạo đức, chúng ta không cần phải bàn bạc thêm nữa.”
Bất kể một đối tác nào mà bọn họ tìm kiếm, cách tạo dựng niềm tin cần phải tiêu tốn rất nhiều sức lực và thời gian, không còn con đường nào ngắn nhất.
Thứ nhất, xem xét thái độ hợp tác, thứ hai xem nhân phẩm tính cách, thứ ba là có ích lợi chung hoặc không.
Lam Vãn Thanh vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn, suy nghĩ một lát sau đó gật đầu. Có vẻ hai công ty được sàng lọc không phải là kết quả tốt nhất.
“Tổng giám đốc Lam.” Diệp Phong Hoa chần chừ, nhìn Lam Vãn Thanh nhíu mày.
Lam Vãn Thanh ngẩng đầu,
“Tôi thấy lúc này, chúng ta có thể suy xét đến tập đoàn họ Ôn được không?”
Cả hai xí nghiệp đều là nhân tài kiệt xuất trong nước, có danh tiếng nổi trội đều ở Đông Thành. Hơn nữa, các dự án mà hai tập đoàn tham gia cũng không giống nhau. Quan hệ hiện tại của hai nhà cũng chuyển từ hai đối thủ thành thông gia, về tình về lý thì hợp tác là lựa chọn tốt nhất.
“Tuy ngành vận tải biển của nhà họ Ôn không bằng nhà họ Ngụy, nhưng được xếp vào hạng ba trong nước, chưa kể quan hệ hiện tại của hai nhà nhờ chị và anh Ôn…” Anh ta nhún vai, giơ tay làm động tác đầu hàng: “Tôi biết rồi, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, không đề cập đến tình cảm, dù sao cũng là chuyện dệt hoa trên gấm, tôi cảm thấy lúc này hoàn toàn có thể phá vỡ trạng thái “quân tử kết giao nhạt như nước” trước kia của hai nhà.”
Lam Vãn Thanh ngẫm lại, nói: “Vậy cậu thử liên hệ với nhà họ Ôn, nhớ tuân theo các quy tắc.”
Nghe Diệp Phong Hoa trả lời, cô hỏi: “Cuối tuần này, phó tổng giám đốc Lục trở về đúng không?”
“Đúng vậy.” Diệp Phong Hoa gật đầu: “Thứ sáu tuần trước đã xác nhận thời gian về nước, không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chín rưỡi sáng chủ nhật máy bay sẽ hạ cánh ở Đông Thành.”
“Ừm.” Lam Vãn Thanh khẽ đáp một tiếng, nhìn anh ta muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Không nói đến chuyện lớn lên cùng cô, riêng khoảng thời gian đi theo cô gần hai năm qua, Diệp Phong Hoa có thể biết được cô muốn nói gì.
“Tên nhóc điên, làm cho tốt.” Lam Vãn Thanh nhìn anh ta mím môi, khẽ thở dài: “Đừng để chị Lam thất vọng.”
Trước kia Lam Vãn Thanh cổ vũ hoặc muốn kích thích anh ta, phần lớn đều mặc kệ Diệp Phong Hoa làm việc, dù có xảy ra vấn đề gì vẫn còn cô chống đỡ phía sau. Trừ câu “Đừng để chị thất vọng” như hôm nay, cô chưa từng nói.
Diệp Phong Hoa nghi ngờ trong lòng, nhưng anh ta không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản hiểu chuyện Lam Vãn Thanh mở đường cho mình quay về nhà họ Diệp, sợ anh ta không thể đi một cách suôn sẻ.
Anh ta ngẩng cao đầu, tươi cười nói an ủi Lam Vãn Thanh: “Chị Lam yên tâm, em biết mình đang làm gì.”