Edit: Mây
Beta: Sam
Lam Vãn Thanh khoanh tay trước ngực người đàn ông, chống cằm nhìn anh.
“Anh muốn đi đâu?”
Cô cười, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Ôn Tư Sâm cong môi, ngón tay thon dài vén tóc cô ra sau, thân mật nhéo vành tai thanh tú của cô, giọng anh ấm áp: “Đi Maldives trước được không?”
Đến nơi bắt đầu duyên phận giữa hai người.
Lam Vãn Thanh đồng ý đáp vâng một tiếng, sau đó sà vào lòng anh: “Được ạ.”
Ôn Tư Sâm khẽ cười, đầu ngón tay vuốt ve bờ vai mượt mà của cô, nhẹ xoa vết thương trên cánh tay hơi sưng vì khâu lại, anh im lặng rồi nói tiếp: “Đêm qua em ngủ say, anh gọi cho Tư Lễ, cậu ta báo rằng Diệp Phong Minh và Liêu Hải Siêu đã có động thái, chắc hẳn muốn trốn ra nước ngoài và tìm cách gửi tiền vào tài khoản quốc tế. Bởi vì cảnh sát muốn cố gắng giảm bớt tổn thất đối với tập đoàn nhà họ Diệp, nên họ đành phải âm thầm tiến hành.”
“Tư Lễ nói chưa đến một tuần, trong vòng hai ba ngày nữa hai người này sẽ bị bắt. Ngoài việc thuê kẻ giết người, bọn họ còn tham ô công quỹ.” Nghe tiếng thở dài của Lam Vãn Thanh, anh ôm lấy eo cô, hôn lên trán vợ: “Tập đoàn họ Diệp bị tổn hại là điều không thể tránh khỏi, em là người bị hại đã làm việc tốt nhất rồi.”
Đầu ngón tay Lam Vãn Thanh gãi ngực anh, ngẩng đầu, thở dài một hơi: “Em biết em đã làm rất tốt, em chỉ hơi đau đầu tiếp theo nên nói chuyện với tên điên kia thế nào.”
Ôn Tư Sâm vuốt ve vết thương của cô, sau đó xoay người áp vào người cô, anh ảm đạm nhìn cô hồi lâu, cúi đầu mút cổ cô mấy cái, nhướn mày đáp: “Dù sao thì sau này Diệp Phong Hoa sẽ tiếp quản nhà họ Diệp. Trong tương lai, cậu ta nhất định sẽ gánh chịu mọi sóng gió, em có thể dạy kiến thức chuyên môn, cũng có thể dạy cậu ta cách xử sự với mọi người. Nhưng em không thể mãi mãi bảo vệ cậu ta như thế được.”
Anh hôn lên môi cô: “Cậu ta không còn là đứa trẻ mà em cần bảo vệ khi còn nhỏ nữa, một ngày nào đó cậu ta sẽ kết hôn sinh con, sẽ trở thành chồng của người khác, thậm chí cậu ta sẽ là ba của một đứa bé. Em nên học cách buông tay để cậu ta gánh vác những gì mình có trách nhiệm, đây mới là điều em phải làm sau này.”
Lam Vãn Thanh lắng nghe anh nói, cô trầm tư một lát, không đáp lại.
Một năm trước, ông cụ Diệp đến nhà họ Lam tìm Lam Hồng Đào, bày tỏ ý định muốn để Diệp Phong Hoa theo Lam Vãn Thanh học tập. Lúc đầu Lam Vãn Thanh không đồng ý, một là hai người trưởng thành cùng nhau, cô biết tính anh ta không tệ nhưng bản tính bướng bỉnh khó thay đổi, hai là bà cụ Diệp vô cùng tín nhiệm cô, tuy nhiên bà không biết được cô có khả năng giúp anh ta không.
Sau khi đồng ý, cô dành nửa năm để chỉnh đốn tính cách gai góc của anh ta, có lần ông cụ Diệp nói cho cô biết Diệp Phong Hoa đã trở nên thận trọng và trưởng thành hơn rất nhiều.
Trong lòng cô có cảm giác thành tựu, nhưng không khỏi khổ sở khi thấy anh ta cũng giống hệt mình ngày trước.
Ai ai cũng đều mơ ước một cuộc sống tự do tự tại, thế nhưng sao nó có thể trôi qua một cách êm đềm được, và càng không thể tránh những lúc bạn bị cuộc sống ép buộc trở thành điều mà bạn không muốn.
Khi dẫn dắt Diệp Phong Hoa, cô muốn gắng hết sức có thể sẻ chia cùng anh ta. Ôn Tư Sâm nói những lời này, cô không thể không nghĩ tới, vậy mà cô còn ích kỷ cho rằng một mũi tên trúng hai đích.
Thực tế tàn khốc sẽ không vì sự ích kỷ của cô mà thay đổi, cô mãi mãi là người ngoài cuộc trong cuộc sống sinh hoạt của anh ta, không thể can thiệp quá nhiều.
“Đau…”
Cơn đau đột ngột trên xương quai xanh khiến Lam Vãn Thanh thoát khỏi mớ suy nghĩ.
Cô trừng mắt người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, tức giận đánh một cái lên cổ và vai anh, mắng: “Sao anh cắn em?”
Ôn Tư Sâm không để ý, hai tay anh nâng sau đầu cô, ôm cả người cô vào lòng, hôn môi cô rồi cười: “Em không nghĩ rằng lúc này nhớ về người đàn ông khác hơi nhiều à?”
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô mím môi, nhìn anh bằng vẻ khiêu khích: “Em không phải người bắt đầu đề tài này.”
Ôn Tư Sâm cúi đầu cắn môi cô một cái, khịt mũi: “Anh chỉ nói nhà họ Diệp, không đề cập đến Diệp Phong Hoa.”
Lam Vãn Thanh: “…”
“Tên nhóc điên trong mắt em là nhà họ Diệp.”
“Vậy cũng không được.”
Anh mút vùng da quanh cổ cô vừa phải, giọng anh thấp thoáng sự vô lại.
Lam Vãn Thanh buồn cười, cảm thấy lúc anh ghen tuông thật đáng yêu, hai tay cô vòng qua cổ người đàn ông, ôm chặt lấy anh, mỉm cười: “Ôn Tư Sâm, thực ra anh ăn dấm để lớn đúng không?”
Nhận ra ý trêu chọc trong câu nói của cô, anh cũng không tính toán gì thêm. Môi anh dọc theo cổ cô rồi lại mút cằm, nhìn vào mắt người thương, cười đáp: “Không sai, em chỉ được nghĩ tới một mình anh.”
Lam Vãn Thanh buông lỏng tay, ôm lấy mặt anh hôn lên, cười mắng: “Thần kinh.”
Sau đó, cô cọ chân vào người anh, gương mặt nhăn lại lộ rõ chiếc mũi tinh xảo của cô: “Em đói rồi, đứng dậy ăn gì đi.”
Ôn Tư Sâm đáp, tay ôm cô không hề thả lỏng mà siết chặt hơn, gần như nửa người trên của Lam Vãn Thanh nằm trọn trong vòng tay anh. Người đàn ông cọ mũi cô, môi hai người chạm vào nhau.
“Anh sẽ nấu cơm, nhưng anh cần một chút tình yêu và cổ vũ để đứng dậy.” Anh cười nham hiểm và lưu manh: “Nói đơn giản nó giống như hôn vậy, thời gian nắm giữ sẽ ngắn hơn, còn nói một cách phức tạp thì thời gian có thể dài hơn, chẳng hạn như làm…”
Trong nháy mắt, Lam Vãn Thanh giữ lấy gáy anh hôn cuồng nhiệt, Ôn Tư Sâm hưởng thụ ôm chặt đáp lại nụ hôn của cô, từ thế bị động chuyển thành chủ động.
Một lát sau, hiển nhiên Ôn Tư Sâm mê mẩn đầu óc quên mất lời mình vừa nói, tay anh nhẹ nâng sau đầu cô đặt lên gối mềm, hai tay anh rảnh rỗi lại muốn tiếp tục làm điều xằng bậy.
Lam Vãn Thanh nuốt nước bọt, bắt lấy bàn tay không yên ổn của anh, cắn môi anh thật mạnh: “Được rồi, thời gian được yêu thương và cổ vũ đã kết thúc, anh có thể đi nấu bữa sáng rồi đó.”
Ôn Tư Sâm: “…”
Anh liếm môi, híp mắt: “Vợ à, tự nhiên anh nghĩ đến một câu nói.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Anh nắm chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, cong môi: “Là ‘hôn không kiểm soát’.” Không đợi cô phản kháng, anh lại cúi đầu cắn môi cô: “Anh sẽ chứng minh bằng hành động của mình, những gì anh vừa nói đều sai.”
Thái độ “nhận sai” của anh rất tốt, Lam Vãn Thanh không còn lời nào để nói.
Lam Vãn Thanh: “…”
Ôn Tư Sâm gì chứ, gọi anh là Ôn Lưu Manh mới đúng!
Ôn Tư Sâm vào phòng tắm chuẩn bị nước rồi bế cô vào trong, còn anh thì tắm dưới vòi sen. Rất nhanh đã mặc áo choàng tắm, anh đi về phía Lam Vãn Thanh đang nằm uể oải bên bồn, thử nhiệt độ nước.
Anh xoa xoa gò má ửng hồng vì hơi nước của cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, trầm giọng: “Chờ mọi việc xong xuôi, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nhé?”
Lam Vãn Thanh nhắm mắt lại, đáp bằng giọng mũi.
Không còn cách nào hết, cô bị anh giày vò đến độ kiệt sức rồi.
Ôn Tư Sâm không thèm để ý: “Lát nữa anh mang bữa sáng lên.” Anh dừng, lại nói tiếp: “Muốn ăn sầu riêng không? Anh rã đông cho em.”
“Vâng.”
Lam Vãn Thanh từ từ nhắm mắt, đáp một tiếng.
Quả nhiên, cô thấy gương mặt Ôn Tư Sâm kề sát tới gần. Mái tóc mới gội bị anh làm rối tung, vài sợi xõa xuống trán khiến anh không kìm nén được cong môi cười, trông anh càng tà ác hơn.
Cũng không có ý tốt gì cho cam.
Thấy cô mở mắt ra, Ôn Lưu Manh cố ý trầm giọng với dáng vẻ đầy chờ mong: “Nếu em ăn sầu riêng, hình phạt hôm qua còn tính không?”
Lam Vãn Thanh: “…”
Quên đi, coi như chưa từng quen biết vậy.
.
Sáng thứ hai, Ôn Tư Sâm lái xe đưa Lam Vãn Thanh đến dưới lầu tập đoàn họ Lam, còn đòi hỏi một nụ hôn tạm biệt nhưng bị cô lườm một cái.
“Son của em sẽ bị trôi, lát nữa phải trang điểm lại.”
Người đàn ông bị từ chối vẫn cong môi cười.
Lúc Lam Vãn Thanh mở cửa đi ra ngoài, anh kéo lại khiến cô phải quay đầu nhìn anh dè chừng, anh buồn cười: “Vợ à, em có cần đề phòng anh như một kẻ quấy rối vậy không?”
Lam Vãn Thanh mím môi không nói chuyện, oán thầm: Còn không phải do anh không biết kiềm chế à!
Thấy Diệp Phong Hoa đi về phía ô tô, biết sắp đến giờ làm việc của cô, giọng anh trở nên ấm áp: “Anh có đặt một nghìn món quà nhỏ tặng công ty của em, khoảng 10 giờ sẽ giao đến, em nhớ dặn dò Diệp Phong Hoa phân phát cho mọi người.”
Ôn Tư Sâm niết nhẹ vành tai cô, giọng anh phảng phất nụ cười đắc ý: “Dù chúng ta không tổ chức hôn lễ, nhưng nhất định phải để người khác biết Lam Vãn Thanh em là vợ của Ôn Tư Sâm.”
Lam Vãn Thanh không ngờ anh sẽ làm chuyện này, công việc bình thường đã đủ bận rộn rồi. Trong cuộc sống trừ công việc ra, cô thích đơn giản sẽ đơn giản, chắc chắn sẽ không chuốc lấy phiền toái cho mình.
Trong giới kinh doanh, họ coi tiệc sinh nhật và tiệc cưới là một loại hình thức khác của địa điểm đàm phán. Vài ba câu đều nói về công việc hoặc hợp tác cùng nhau, lần trước đi cùng anh đến tham dự tiệc cưới của Độ Tư Lễ, lúc ấy cô chỉ nhất thời nói câu kia, không nghĩ rằng anh sẽ để tâm, và không tổ chức hôn lễ theo ý mình.
Không thể đoán trước được bao nhiêu lợi ích mà một doanh nhân, đặc biệt là một doanh nhân xuất sắc có thể thu được sau tiệc cưới.
Đối với một người làm trong giới kinh doanh, nó chẳng khác gì chắp tay dâng tiền cho người khác.
Cô có thể là người tùy quyền quyết định mọi chuyện trong nhà họ Lam, song cô không nghĩ nhà họ Ôn cũng đồng ý. Chưa kể dù nhà họ Ôn không đồng ý, cô tự nhiên cũng phải gả.
Nói cho cùng, nếu họ không nghiêm túc và luôn suy nghĩ cho nhau, thì mọi việc sao có thể suôn sẻ như vậy được?
Vậy nên, mâu thuẫn giữa đôi bên không thống nhất trước khi kết hôn, chẳng qua là do suy nghĩ quá nhiều về mình mà không suy nghĩ đến đối phương.
Lam Vãn Thanh không ngờ anh sẽ chu đáo thế này, tặng quà cho các nhân viên của mình.
Cô rung động nhất thời, nghiêng người ôm lấy Ôn Tư Sâm, nhẹ hôn lên môi anh rồi buông ra lập tức.
Anh cong môi cười, cô nhướn mày nhìn anh, nói vài câu sau đó mở cửa xuống xe, đúng lúc gặp Diệp Phong Hoa đi tới.
Ôn Tư Sâm nhìn dáng người xinh đẹp vừa đi vào tòa nhà vừa nghe Diệp Phong Hoa báo cáo, nhớ gương mặt nhỏ kiêu ngạo vừa rồi của cô, không khỏi bật cười.
Anh ngồi thẳng dậy, vươn tay thắt dây an toàn, khởi động xe. Đột nhiên anh nghĩ gì đó, ngón tay thon dài mở tấm che nắng phía trên, nâng chiếc gương nhỏ bên trong. Ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông, anh bật cười, cuối cùng…
Liếm môi.