Edit: Mây
Beta: Sam
Sáng hôm sau, Lam Vãn Thanh thức giấc, cơ thể cô nằm trên người đàn ông.
Cả hai người đều trần như nhộng dưới tấm chăn, một tay anh ôm eo cô, một tay gối sau đầu, nhắm mắt như đang ngủ nhưng Lam Vãn Thanh biết anh đã tỉnh từ lâu.
Bởi vì không ai ngủ say lại cong môi cười như anh cả, trông vừa thỏa mãn vừa hưởng thụ.
Lam Vãn Thanh hồi tưởng đêm qua, âm thầm trợn mắt. Cô dựa vào lòng anh hừ một tiếng, mệt đến độ thở không ra hơi, chợt ngẩng đầu cắn mạnh một phát lên cằm người đàn ông.
Anh mở mắt đúng lúc môi cô chạm vào cằm anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, người thì vui vẻ, người thì khó chịu.
Lam Vãn Thanh cắn đến khi để lại dấu răng mới chịu nhả ra.
Ôn Tư Sâm không ngưng cười nổi, vòng tay ra sau lưng cô vuốt ve gáy, tay kia ôm eo và hông cô rồi dùng sức lật người cô lại. “Theo ý anh, phụ nữ cắn đàn ông có hai tình huống.” Anh vùi đầu vào cổ cô, còn cọ làn da non mềm ấy, mập mờ: “Một là cô ấy muốn, hai là cô ấy chưa thỏa mãn.”
Anh nhìn cô, cong môi mút lấy môi dưới của cô, khẽ nói: “Vãn Vãn, em thuộc kiểu nào?”
Lam Vãn Thanh: “…”
Hai kiểu này có cái gì khác nhau à?
Cô trừng mắt với anh, không nói gì mà chỉ dùng ánh nhìn lặng yên nhìn anh.
Nhưng Ôn Tư Sâm hoàn toàn không nhận ra, ôm cô lăn một vòng trong chăn, lại đè lên người cô: “Dù là kiểu nào anh cũng có thể thỏa mãn em.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Lẽ nào đàn ông sau kết hôn không biết ngại là gì ư?
Cô nhắm mắt, thầm nghĩ đến đêm qua mình cảm thấy bất lực đến mức khóc không ra nước mắt mà.
Sau bữa cơm, Ôn Tư Sâm cắt một dĩa trái cây hỏi cô mang lên tầng ba ngắm cảnh khuya. Nghe anh nói cảnh về đêm rất đẹp khiến cô tò mò theo, đương nhiên là thoải mái đồng ý.
Tấm kính uốn cong trên trần nhà mở ra khung cảnh bầu trời đêm Đông Thành, bên trong bày biện khá đơn giản, trên sàn gỗ được trải bằng thảm lông dê sáng màu mềm mại như bông.
Ngoại trừ cửa ra vào, trước cửa kính là một tấm chiếu tatami, dài khoảng một mét rưỡi được phủ thêm một lớp chăn len dày trắng sữa, kèm theo một cái ghế sofa lười đầy màu sắc.
Phía bên trái của chiếu tatami là một giá sách làm từ sắt đặt làm riêng. Có thể bởi vì thiết kế của kệ sách đôi chút khác lạ, mặc dù có vô vàn cuốn sách xếp lên nhưng nó không khiến người khác cảm thấy quá nặng nề.
Lam Vãn Thanh tưởng tượng ban ngày nằm đọc sách, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của kệ sách tạo thành những vệt nắng lốm đốm chiếu xuống trên thảm len, ấm áp, lười biếng, cảm giác… có vẻ rất thư giãn.
Có một cái bàn lùn nằm bên phải kệ sách, chắc đây là chỗ Ôn Tư Sâm nói chơi cờ.
Khi mặt trời lên, căn phòng đón nắng sớm trên mặt đất, trừ thảm lông dê còn lại không trang trí thêm thứ gì khác. Chắc chắn là không, vì có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh Đông Thành rõ rệt hơn.
Trong lúc Lam Vãn Thanh đang tò mò nhìn toàn bộ căn phòng, Ôn Tư Sâm bèn ôm cô ngồi lên thảm trước cửa sổ.
Vừa rồi đi lên tầng, cô không chú ý, giờ nhìn vào trong đĩa sứ chỉ có một chiếc nĩa dát vàng.
Hai người ngồi mặt đối mặt, Lam Vãn Thanh nhíu mày ý hỏi anh sao lấy có một chiếc. Ôn Tư Sâm nhanh chóng ôm cô ngồi lên đùi anh, vừa hay ngắm nhìn cảnh Đông Thành về đêm.
Quy hoạch đô thị tại Đông Thành có tiếng trong nước, tòa nhà lớn của nhà họ Lam nằm ở trung tâm thành phố, phòng làm việc của cô lại ở tầng cao nhất. Trước kia, mỗi lần cô tăng ca vào buổi tối, khi mệt mỏi sẽ đến trước cửa sổ thả lỏng đầu óc, thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp của Đông Thành.
Bây giờ cảnh vẫn thế, song đập vào mắt vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Đầu óc của Lam Vãn Thanh còn đang trôi dạt, bỗng Ôn Tư Sâm hôn lên mặt cô, rồi anh dùng nĩa xiên dâu tây đến bên môi cô ý bảo cô há miệng.
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô quay đầu nhìn anh.
Vậy mà cô không ăn, mím môi nói với Ôn Tư Sâm: “Ôn Tư Sâm, anh sến súa thật đấy.”
Đàn ông sau kết hôn điều hòa tình cảm vợ chồng như anh à?
Cô khó hiểu lắm đó.
Ôn Tư Sâm cười, nhướn mày với cô, không nói gì. Lam Vãn Thanh cắn môi dưới, há miệng định ăn dâu tây anh đưa. Còn anh thì thu tay lại trước mắt cô, nhét quả dâu tây vào miệng.
Nhai mấy lần rồi nuốt xuống bụng.
Cuối cùng còn chép miệng hai cái, cố ý nói: “Ừm, quả này không ngọt.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Sau đó, cô ngẩn ngơ nhìn Ôn Tư Sâm nhét thêm hai quả dâu tây vào miệng mình rồi ăn mất, ăn xong lại thả một câu: “Quả này cũng không ngọt.”
Ánh mắt anh từ đầu đến cuối không rời khỏi cô.
Và tất nhiên trên gương mặt ấy ngày càng thể hiện biểu cảm tức giận.
Ôn Tư Sâm lại xiên một miếng, định đưa vào miệng, nào ngờ Lam Vãn Thanh không thể nhịn được nữa: “Ôn Tư Sâm anh lại như vậy rồi…”
Ôn Tư Sâm ngừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô, đầu hơi nghiêng, dửng dưng cười như đang dò hỏi: Như thế nào?
Lam Vãn Thanh cắn môi dưới, hung dữ nói: “Anh còn làm vậy, em sẽ ăn một miệng sầu riêng thật lớn sau đó hôn anh, hôn đến khi anh không thở nổi mới thôi!”
Điều này đối với người không thích ăn sầu riêng là sự trừng phạt đáng sợ nhất!
Nào biết được Ôn Tư Sâm nghe cô nói, chợt anh cảm thấy buồn buồn cười. Người đàn ông hít thở sâu, Lam Vãn Thanh trong mắt anh tràn ngập niềm bao dung của tình yêu và hạnh phúc.
Ngắm nhìn vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ này, Ôn Tư Sâm không nhịn được. Anh bật cười thành tiếng, tiếng cười mỗi lúc một lớn hơn.
Cười to thôi còn chưa đủ, thậm chí còn dựa vào cổ Lam Vãn Thanh, cười đến mức run cả người.
Sao vợ anh đáng yêu quá vậy?
Lam Vãn Thanh không biết có gì hay để anh cười, nhưng tiếng cười này càng to càng khiến cô bực bội.
Cặp đào tròn trịa ngồi trên đùi anh nh úc nhích, ngay khi cô muốn đứng dậy đã bị anh ôm chặt. Cô bực mình lườm anh một cái, để người đàn ông cảm nhận rõ rệt nỗi niềm của cô.
Chắc hẳn cô đã lỡ mất việc anh có thể bỏ qua những hành động nhỏ nhặt ấy, anh xem sự tức giận của vợ vô cùng đơn giản: giận dỗi và nhiều hơn là làm nũng.
Anh ngẩng đầu, mỉm cười đút dâu tây vào miệng mình, tuy nhiên lần này anh chỉ cắn một nửa.
Ôn Tư Sâm nhanh ôm lấy eo cô, véo nhẹ hông vợ vài cái. Nhân lúc Lam Vãn Thanh sợ nhột thở hắt ra, anh mau chóng siết chặt eo cô, ném chiếc nĩa vào dĩa sứ một cách chuẩn xác, tiếp đó anh ghì chặt sau cổ cô và hôn lên.
Chưa kể còn đẩy quả dâu tây mình cắn một nửa vào miệng cô.
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô “bị bắt” nhai, nuốt xuống, muốn há miệng mà vẫn bị anh chặn môi.
Anh hôn cô, môi lưỡi khuấy đảo bên trong khoang miệng. Bờ môi hòa quyện vào nhau như thể anh đang nhấm nháp một món ăn tuyệt vời nhất.
.
Anh hôn Lam Vãn Thanh suýt thì khiến cô tắt thở.
Khó khăn lắm anh mới chịu buông cô ra, nhường cô gái thiếu oxy mềm như bông có không gian hít thở.
Ôn Tư Sâm khẽ đặt nụ hôn lên môi cô, từng tí một cọ nhẹ hoặc ngậm mút một lúc lâu. Anh hơi ngẩng đầu lên đôi mắt chứa chan niềm vui: “Ngọt thật, quả này ngọt nhất.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Bạn bị trêu chọc, không còn sức cãi lại thì phải làm gì?
Lam Vãn Thanh có ý rằng: Hãy chủ động thay vì bị động.
Thường có câu nói: Ra đòn phủ đầu đó mà!
Không biết cô bị thế lực nào đó thúc đẩy, Lam Vãn Thanh vòng tay qua cổ Ôn Tư Sâm, môi sát lại gần.
Đây không phải là một nụ hôn chỉ lướt qua rồi dừng lại, mà nó mang theo một chút không cam lòng và khiêu khích, thậm chí Lam Vãn Thanh còn cử động đôi chân thon dài khóa đùi anh.
Hai người dán sát vào nhau.
Gần đến mức khắp nơi trên cơ thể hai người quấn lấy nhau không kẻ hở.
Ôn Tư Sâm ngạc nhiên, giật mình trước hành động đột ngột của cô, anh hơi ngửa ra sau, tay chống lên thảm làm trụ cho hai người, một tay ôm lấy eo cô.
Chẳng qua sự kinh ngạc của anh trôi qua nhanh như cái chớp mắt. Khi anh bình tĩnh trở lại, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Phản ứng này tốt hơn so với mong muốn của mình quá nhiều, đúng không?
Bàn tay Ôn Tư Sâm ôm bên eo cô di chuyển, ghì ở sau cổ cô, nhiệt tình đáp lại.
Lam Vãn Thanh bị anh chọc ghẹo nên có chút bực bội. Trước kia, cô sẽ lùi lại nếu anh quá nhiệt tình, song hiện tại, cô siết chặt vòng tay qua cổ Ôn Tư Sâm.
Sự nhiệt tình ấy không hề mất đi.
Cô mút đầu lưỡi anh, ngay cả khi anh muốn tiến vào miệng cô, chiếc lưỡi nhỏ khẽ chạm vào anh rồi lập tức rụt về. Cô cười nhạt thấy anh giận dỗi hừ một tiếng.
Sau đó, cô cắn nhẹ vào cằm anh một cái, dọc theo cổ người người đàn ông, hết mút rồi hôn lên yết hầu của anh, đôi môi ướt át gặm cắn lúc nhẹ lúc nặng.
Lam Vãn Thanh mút một cái thật mạnh, nhìn mảng da chuyển sang màu đỏ nhanh đến mức mắt thường có thể thấy được, cô hài lòng mút tiếp.
Nhận thấy Ôn Tư Sâm siết chặt eo cô, cùng với cảm giác thứ bên dưới mông cô càng ngày càng rõ ràng. Và tiếng hít thở nặng nề hơn của người đàn ông ở bên tai, Lam Vãn Thanh cúi đầu, cắn lên xương quai xanh của anh một cách tàn nhẫn. Được một lát, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông trước mặt cô, lồng ngực phập phồng, ánh mắt nóng bỏng không che giấu được dục vọng mãnh liệt. Thời điểm cô nhìn anh, người đàn ông nuốt nước bọt, tay siết chặt, mắt sáng ngời âm thầm cầu xin.
Hy vọng cô có thể tiếp tục.
Mục đích của Lam Vãn Thanh vốn không phải giải quyết dục vọng của anh, ý định đứng lên rời khỏi người Ôn Tư Sâm.
Ôn Tư Sâm lập tức hiểu được, ôm chặt không cho cô chạy trốn. Lam Vãn Thanh bị anh kéo xuống, ngồi lên đùi anh một lần nữa, dục vọng gặp dục vọng, cả hai thở hổn hển nhìn nhau.
Lam Vãn Thanh cắn môi nuốt tiếng rên rỉ suýt nữa buột miệng thốt ra, Ôn Tư Sâm không hề che giấu một chút nào, anh hít thở nặng nề áp trán vào cổ vợ, bật cười.
Dường như đây là lúc anh ý thức được, dù trước mặt anh thì cô vẫn luôn là một người phụ nữ nhỏ nhắn mềm mại, nhưng từ trong xương cốt, sự kiêu ngạo và không chịu thua khắc sâu vào linh hồn cô.
Lam Vãn Thanh đánh nhẹ vào lưng anh, còn anh nằm ngửa trên thảm lông dê. Cô được anh ôm vào lòng cũng nằm sấp trên người anh.
Anh ghì chặt sau cổ cô, ngẩng đầu hôn. Ôm cô nhẹ nhàng xoay người đè cô dưới thân.
Anh hôn lên đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mình. Nào là hôn lên chóp mũi cô, nào là mút nhẹ môi cô vài cái. Đợi cô dần thả lỏng, anh lập tức ngậm môi dưới của cô, ánh mắt nhu tình thêm tí trêu chọc, nói: “Vãn Vãn, anh không thích ăn sầu riêng nhưng cũng không ghét nó.”
Ý anh là em muốn dùng sầu riêng để ‘trừng phạt’ anh, thật ra nó chẳng có tí đáng sợ nào với anh cả.
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô thẹn quá hóa giận nhắm mắt lại, định nói vài lời lại bị anh cắt ngang.
Ôn Tư Sâm liếm môi cô, bỗng dưng dịu giọng: “Vãn Vãn, em muốn chúng ta hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
Dường như Lam Vãn Thanh không ngờ anh sẽ hỏi vấn đề này, cô chớp mắt. “Phẫn nộ” muốn mắng anh: Sao bây giờ lại hỏi câu này.
Ôn Tư Sâm nhanh chặn môi cô, chỉ nghe được một câu thì thầm từ anh: “Không sao cả, chúng ta từ từ suy nghĩ.”
Sau đó…
Làm gì còn sau đó nữa chứ?!
Chẳng lẽ bảo cô nói, lần đầu tiên làm chuyện đó với người mình yêu dưới bầu trời sao không tệ lắm à?
Quả nhiên Ôn Tư Sâm là “khắc tinh” của Lam Vãn Thanh! Ký ức đêm qua làm cô khóc không ra nước mắt đó.
Hiện tại, cô chỉ hy vọng không có người nào biến thái cầm kính viễn vọng ngắm cảnh ban đêm.
Ôn Tư Sâm vùi đầu vào cổ cô, hít mùi thơm từ người cô khiến anh nghiện ngập. Lâu không nghe thấy tiếng cô, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Bất chợt anh thấy khuôn mặt Lam Vãn Thanh ửng đỏ, cắn môi dưới, hai tròng mắt ướt át.
Ôn Tư Sâm: “…”
Người phụ nữ này là chất độc đối với anh đây mà.
Lam Vãn Thanh thấy trong mắt anh là sự nóng bỏng và dục vọng không thể che giấu, cô nâng tay che mắt anh lại, giọng nói như dỗi hờn, làm nũng: “Ôn Tư Sâm, em từ bỏ!”
Sao người đàn ông này khỏe thế hả!
Ôn Tư Sâm: “…”
Anh thở dài, nắm lấy bàn tay cô đang che mắt mình đưa đến bên môi, ôm cô nằm trên ngực mình, anh ấn nhẹ sau lưng cô. Không vì dục vọng, chỉ giúp cô giảm bớt sự khó chịu.
Lam Vãn Thanh ngoan ngoãn nằm trong lòng anh không nhúc nhích, nhắm mắt mơ màng sắp ngủ thiếp đi, anh lại lên tiếng: “Tối hôm qua, anh nghiêm túc hỏi em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
“Vợ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Vãn Vãn: Tức giận! Em chọn dâu tây, kết quả tối hôm qua em chỉ ăn được nửa quả!
Ôn Ôn: Đừng tức giận, dù gì em cũng ăn hết anh rồi.:)
Vãn Vãn: Hết thuốc chữa! [đỡ trán]