Edit: Sam
Beta: Sam
Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh rời khỏi nhà, đến rạp chiếu phim gần đây vào lúc 4 giờ chiều.
Hai người không tìm hiểu nhiều về những bộ phim mới chiếu, đành phải tới quầy hỏi nhân viên xem bộ nào nổi tiếng mới nhất.
Thế mà khi đến quầy mua vé, nhân viên nói một câu khiến cả hai ngơ ngác.
“Xin thứ lỗi, bây giờ chỉ còn vé xem phim hoạt hình thôi ạ.”
Cô nhân viên cười híp mắt.
Ôn Tư Sâm: “…”
Lam Vãn Thanh: “…”
Thật ra Lam Vãn Thanh thấy không sao cả, chẳng qua tình huống này hơi buồn cười, cô không khỏi bật cười trước biểu cảm trên mặt Ôn Tư Sâm.
Cô quay người, cười với nhân viên bán vé: “Hai vé, cám ơn.”
“Chờ tôi một tí ạ.”
Ôn Tư Sâm ôm eo cô, đưa lưng về phía quầy vé, nhìn Lam Vãn Thanh: “Vợ ơi, chúng ta đi chỗ khác nhé? Gắp thú bông? Chạy trốn mật thất? Không thì tìm một quán cà phê cũng không tệ, được chứ?”
Lần đầu đi xem phim của hai vợ chồng lại xem phim hoạt hình?
Quá kỳ cục rồi!
Lam Vãn Thanh nháy mắt anh mấy cái, cười lắc đầu: “Em thấy xem phim hoạt hình cũng được đó.”
Ôn Tư Sâm: “…”
Xem phim hoạt hình vào ngày tân hôn mà coi được à?
Phim hoạt hình!
Ôn Tư Sâm cảm thấy nản lòng!
Lam Vãn Thanh nhìn gương mặt vô cảm của anh, cô cắn môi dưới, tay vịn vào ngực anh rồi nhón chân kề sát bên tai anh: “Xem trước rồi sau này dẫn cục cưng đi, không được à?”
Cuối cùng, cô vẫn không quên để lại một nụ hôn trên môi anh.
Khoảnh khắc gót chân Lam Vãn Thanh chạm đất, anh siết chặt eo cô, người con gái vô thức ngẩng đầu lên nhưng đôi mắt đã mờ đi, thì ra Ôn Tư Sâm cúi đầu ngậm chặt môi cô.
Mọi người xung quanh chú ý đến, sợ cô cảm thấy xấu hổ nên Ôn Tư Sâm một vừa hai phải đành cắn nhẹ môi cô. Anh buông ra, hôn lên chóp mũi vợ, vô cùng thân mật: “Được, nghe lời em.”
Lúc xếp hàng vào rạp phim, từ trước ra sau đều là phụ huynh dẫn con cái theo, ở giữa chỉ có hai người họ nom thật buồn cười.
Lam Vãn Thanh bỗng nghe thấy tiếng của hai ba cô nữ sinh ríu rít bên cạnh, đoán là sinh viên Đông Thành bởi thỉnh thoảng các cô hay nói mấy từ “giáo sư Ôn”, “bạn gái”, “phim hoạt hình”, “chào hỏi”.
Chắc hẳn họ đang nghĩ hai người cùng đi xem phim hoạt hình thì lạ lắm, giọng các cô khó nén vẻ bất ngờ.
Cô nhẫn nhịn không quay sang bên cạnh, ôm lấy eo Ôn Tư Sâm, ngẩng đầu nhìn anh: “Sinh viên của anh à?”
Ôn Tư Sâm cúi đầu nhìn cô, lơ đãng: “Chắc vậy.”
Vì cuối tuần có rất nhiều người đến xem phim, đương nhiên không thể thiếu sinh viên Đông Thành. Anh không để ý những người hay công việc không quan trọng, dù tính anh lạnh lùng, nhưng làm giáo sư nếu không nhớ sinh viên mình dạy thì hơi quá đáng. Chưa kể, trí nhớ của anh lại tốt, dẫn dắt hai tiết học có thể nhớ sinh viên của mình.
Nhìn lướt qua một lần, anh đã biết đây là các sinh viên chưa tốt nghiệp đang được hướng dẫn.
Khi cả hai xé vé phim bước vào rạp, Lam Vãn Thanh còn nghe tiếng của mấy cô nữ sinh: “Này, họ đi rồi, đi rồi.”
Giọng nói không kiềm nén được sự kích động và hối hận.
Lam Vãn Thanh bật cười.
Ôn Tư Sâm dẫn cô lên bậc thang, vừa lần mò chỗ ngồi vừa nhéo bàn tay nhỏ trong tay anh: “Cười gì đó?”
“Không có gì, em thấy sinh viên của anh thật đáng yêu.”
Ôn Tư Sâm: “…”
Hai người ngồi xuống, màn hình chiếu quảng cáo tầm hai ba phút rồi bắt đầu vào chủ đề chính. Phim chiếu được mấy phút, Ôn Tư Sâm cảm thấy không ổn chút nào.
Lần đầu tiên đi xem phim với người mình yêu, hoạt hình thì thôi đi, thế mà nhân vật chính lại tên Sean?
Đúng là…
Không còn cách nào khác.
Phim chiếu xong cũng là lúc Lam Vãn Thanh cảm giác tay mình như bị Ôn Tư Sâm nhéo sưng lên…
Rời khỏi rạp phim lúc sáu giờ đã tới giờ cơm tối. Lam Vãn Thanh vốn muốn ăn bên ngoài, nhưng cô nghĩ tới lời Ôn Tư Sâm trước khi kết hôn muốn được ăn cơm cô nấu, bèn gợi ý đi siêu thị rồi về nhà.
Đương nhiên Ôn Tư Sâm không phản đối.
Lòng thầm vui vẻ còn không kịp nữa là.
Mười lăm phút sau, Ôn Tư Sâm lái xe đến bãi. Quả nhiên, ra ngoài vào cuối tuần không phải là sự lựa chọn tốt, cả bãi đậu xe chật kín hết chỗ.
Sau hai lần vòng qua khu vực đậu xe, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ đậu vào.
Hai người tới siêu thị, Ôn Tư Sâm ôm Lam Vãn Thanh lựa đồ, tâm tình vui vẻ: “Em muốn nấu gì cho anh?”
“Anh muốn ăn gì?”
Cô nhướn mày, thắc mắc.
“… Sườn xào chua ngọt.”
Anh vẫn còn nhớ lần trước cô nấu sườn xào chua ngọt cho Tập Dục.
Gần như Lam Vãn Thanh đoán được anh đang suy nghĩ gì, không khỏi buồn cười: “Tiểu Dục thích ăn sườn xào chua ngọt, anh không thích sao lại muốn ăn?”
Người đàn ông này ngây thơ một tí đi, được không?
Ăn thôi mà, có cần ghen tuông đến thế không?
“Vì em nấu.”
Anh nói vô cùng tự nhiên.
Lam Vãn Thanh: “…”
Cuối cùng họ mua nửa cân sườn non, chọn thêm vài loại rau củ, Lam Vãn Thanh định nấu một món mặn, hai món rau và canh cà chua đủ hai người ăn.
Đi ngang qua khu hoa quả, Lam Vãn Thanh lấy một hộp dâu tây và một hộp anh đào, Ôn Tư Sâm chọn thêm vài quả bơ và cam, cân rồi bỏ vào xe. Anh dắt cô đẩy xe đi tiếp, bỗng chú ý tới cái nhìn của cô, ngừng lại.
Anh hỏi cô: “Muốn ăn sầu riêng à?”
Lam Vãn Thanh do dự một lát, thật thà gật đầu.
Anh nhéo tay cô, nghĩ có chút hài hước: “Em muốn ăn thì chúng ta mua, sao không nói lời nào?”
Lam Vãn Thanh mím môi, khó hiểu hỏi lại: “Anh không thấy chúng rất thối à?”
Sầu riêng – thứ quả mà người thích thì chết mê chết mệt, người ghét cũng ghét đến chết, mấy câu nói này không hề sai.
Ba người trong nhà họ Lam trừ một mình Lam Vãn Thanh thích ăn, Lam Hồng Đào và Thôi Lan đều không chịu được. Lam Vãn Thanh nghe mùi sầu riêng rất thơm, còn hai người họ nghe thối kinh khủng.
Chưa kể tới mỗi lần Lâm Mộc Hủy, Diệp Phong Hoa và Tập Dục thấy cô ăn món nay cũng tỏ vẻ ghét bỏ, trốn được là trốn mất tăm.
Tuy dì Lan thương cô, khi dạo siêu thị thấy sầu riêng chín cũng mua về cho cô ăn, nhưng lúc cô ăn phải ngồi ở ghế ngoài sân, ăn xong mới được phép vào nhà.
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô thích ăn lắm, ngược lại cũng không muốn ăn… Ở hành lang…
Ôn Tư Sâm không khỏi bật cười, cúi đầu ghẹo cô: “Vậy ghế ở ngoài sân là chỗ dành cho em ăn sầu riêng?”
Anh nhớ lúc ấy, hai bên chiếc ghế có dây leo xanh mơn mởn quanh năm suốt tháng.
Chẳng qua anh thuận miệng hỏi, ai ngờ Lam Vãn Thanh gật đầu: “Lần đầu tiên em bị đuổi ra ngoài ăn là kỳ nghỉ hè đầu tháng ba, dì Lan kể lúc đó em ngồi trên bậc thang ăn trông rất đáng thương, giống như một đứa bé bị hành hạ vậy. Thế nên trong nhà tìm người làm một chiếc ghế dựa trong sân, thoạt nhìn khá đẹp đẽ đấy chứ.”
Ôn Tư Sâm: “…”
Anh tưởng tượng một cô bé tên Lam Vãn Thanh ngồi trên bậc thang ăn sầu riêng, đúng là… đáng thương.
Nghĩ trên gương mặt nhỏ nhắn có vẻ chịu ấm ức, vừa buồn bực vừa nhét sầu riêng vào miệng ăn…
Ôn Tư Sâm tưởng tượng cô đáng yêu thật đó.
Anh siết chặt eo cô, cúi đầu hôn cô rồi cười nói: “Yên tâm đi, anh không nỡ đuổi em ra ngoài ăn.”
.
Về đến nhà đúng bảy giờ tối.
Ban nãy ở siêu thị, Thôi Lan gọi cho cô, nói rằng đã cho người đóng gói quần áo của cô đưa tới.
Hai người về nhà, Ôn Tư Sâm mang đồ vào phòng bếp, giúp cô xếp hai túi đồ to mua từ siêu thị sắp xếp vào tủ lạnh, đồ dư lại cho vào tủ đồ ăn. Sau cùng lấy ra một trái sầu riêng, ánh mắt anh như đang dò hỏi cô, Lam Vãn Thanh lắc đầu.
“Anh để trong tủ đông đi, ngày mai em sẽ ăn.”
Ôn Tư Sâm nghe theo cô bỏ tủ đông, vừa đóng cửa tủ lạnh, tiếng chuông bên ngoài vang lên.
Hóa ra người giao quần áo đúng lúc ghé ngang đây.
Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh phân chia công việc, anh giúp cô mang quần áo lên phòng thay đồ, còn cô nấu cơm ở phòng bếp.
Một lát sau anh xuống lầu, Lam Vãn Thanh đã nấu cơm xong, chỉ còn nồi canh vẫn sôi sùng sục.
Ban nãy Ôn Tư Sâm rời khỏi phòng ngủ, bất ngờ ngửi thấy mùi hương của thức ăn tràn khắp nơi, lúc này đây nhìn thấy món mặn và rau được bài trí gọn gàng, hương vị thơm ngon cực kỳ hấp dẫn.
Không thể bảo rằng trái tim anh không rung động, nhất định là vậy.
Anh ngước nhìn Lam Vãn Thanh đang khuấy canh, quay lưng về phía mình. Trong lòng anh không khỏi nao núng, anh có bao nhiêu may mắn mới cưới được báu vật thế này.
Lên phòng khách, xuống phòng bếp, có thể kiếm tiền, có thể làm nũng. Thậm chí có đôi lúc cô mất bình tĩnh, trông cô vẫn đáng yêu. À phải rồi, cô còn biết đánh nhau nữa.
Ôn Tư Sâm nhớ lần trước cô đánh nhầm Diệp Phong Hoa, anh cười thầm.
Vợ anh đúng là một báu vật mà.
Lam Vãn Thanh không chú ý đến anh đột nhiên nghe tiếng anh cười, cô quay đầu nhìn anh một cách khó hiểu, rồi tiếp tục khuấy nồi canh, hỏi: “Anh đứng cười gì đấy?”
Cứ ngớ ngẩn, phờ phạc thế nhỉ!
Ôn Tư Sâm cong môi, vòng tay ôm eo cô từ sau, cúi đầu hôn lên cổ. Tuy chỉ là một nụ hôn nhưng dai dẳng không dứt, cuối cùng anh ngậm lấy vành tai bắt đầu mút.
Cơ thể Lam Vãn Thanh run lên, suýt chút nữa làm đổ nồi canh, vai cô run rẩy, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, xấu hổ quay đầu nhìn: “Anh làm gì vậy?”
Cô gái nhăn mặt, thì thầm: “Canh sắp bị đổ rồi!”
Trong lòng Ôn Tư Sâm muôn vàn cảm xúc, bây giờ anh chỉ muốn ăn cô ngay lập tức. Có điều anh cũng không muốn làm cô thất vọng bữa cơm mình đã vất vả nấu cho cả hai.
Chẳng thể làm gì hơn khác đành ngậm lấy môi cô trong tư thế quay đầu, có thể nói là miễn cưỡng đỡ thèm, một lúc sau anh mới buông cô ra, liếm môi cô như thể chưa thỏa mãn, cười ấm áp: “Anh đi xới cơm.”
Ôn Tư Sâm xoay người chuẩn bị, đi được hai ba bước mà vợ vẫn nhìn anh. Hai mắt cô chớp chớp, vẻ mặt ngơ ngác nhưng nom cô ngọt ngào, đáng yêu. Anh không nhịn được nữa, quay đầu hôn môi cô, đôi mắt đong đầy niềm vui, nghiêm túc: “Vợ à, anh yêu em.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Kết luận rằng, trong tình huống anh chưa được ăn cơm cô nấu đã bị cô nắm bắt trái tim rồi?