Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em

Chương 48: Tĩnh lặng




Edit: Mây

Beta: Sam


Sớm thứ bảy, phía trên bầu trời Đông Thành là những tầng mây dày nặng, mù mịt và u tối. 

Một lát sau, những hạt mưa đập vào cửa sổ thủy tinh vang lên tiếng ‘bụp bụp’ không ngừng. Riêng cô gái rúc trong ngực người đàn ông chưa muốn thức giấc, thế nhưng cứ bị tiếng mưa kia quấy nhiễu, cô cau mày, nói mớ vài câu rồi vô thức chui vào lòng anh hòng trốn tránh khỏi tạp âm phiền toái. 

Ôn Tư Sâm vòng tay qua người cô, giúp cô che tai khỏi nghe thấy âm thanh bên ngoài. 

Anh cúi đầu nhìn cô gái kề sát ngực mình, chợt cảm thấy trái tim mềm nhũn hệt như ngâm trong dòng nước. 

Cô là vợ anh, từ trên danh nghĩa đến cả suốt cuộc đời này. 

Không ảnh cưới, không nhẫn, không hoa cũng chẳng có hôn lễ rườm rà, chỉ có hai quyển sổ đỏ làm từ giấy nến và hai trái tim hạnh phúc. 

Đơn giản thật đấy! 

Đơn giản đến mức không có gì, nhưng vô cùng thỏa mãn. 

Anh hôn lên trán cô, hai tay siết chặt hơn, nâng đầu vợ nằm vào giữa cổ anh, quyết định ngủ thêm một lát nữa. 

.

Buổi trưa qua đi, trời bắt đầu mưa lất phất, tiếng mưa ngoài cửa sổ không còn vẻ háo hức như trước, thay vào đó là tiếng trong trẻo vui tươi, nghe rất êm tai. 

Cuối cùng, Lam Vãn Thanh cũng tỉnh lại giữa tiếng mưa nhộn nhịp ấy. 

Suốt một đêm ân ái, thứ cô nhớ được đầu tiên không phải là ký ức hôm qua, mà đó chính là cơ thể mỏi nhừ của mình. 

Khi ngủ không có cảm giác, bây giờ thì đã tỉnh giấc, chỉ cần động nhẹ một cái thôi cũng đủ suýt rơi lệ. 

Tối hôm qua, cô đánh nhau với người nào ư? Lam Vãn Thanh từ từ nhắm mắt lại, đúng là khóc không ra nước mắt mà. 

À, không phải. 

Không phải ‘một cái’, ‘rất nhiều cái’ mới chuẩn xác. 

Dù ‘cái’ này hoàn toàn khác với ‘cái’ cô biết. 

Tuy trước đây cô không có kinh nghiệm, nhưng cô chưa từng nghĩ sức lực của một người đàn ông có thể tốt như vậy. Về chuyện ấy rõ là chuyện kết hợp giữa hai người, còn anh ngược lại chẳng biết mệt mỏi là gì. 

Cô không có ký ức về đêm qua, chỉ lờ mờ cảm giác được anh ôm cô đi tắm nước nóng, giúp cô gội đầu, sấy tóc…

Khoan đã… 

Ai nói sau khi ngâm nước nóng sẽ dễ chịu chứ? 

Sao lúc này cô vẫn đau muốn chết thế này… 

Cảm nhận ai đó hôn lên mí mắt cô, Lam Vãn Thanh ngước mắt thấy anh đang dịu dàng nhìn cô. Không biết anh tỉnh được bao lâu, chỉ thấy đôi mắt ấy trầm tĩnh như màn đêm. 

“Chào buổi sáng.”

Ôn Tư Sâm cười nhìn cô, nói bằng chất giọng khàn đặc. 

Cô không rõ lúc này là mấy giờ, vẫn đáp lại một tiếng: “Chào buổi sáng.”

Vì đêm qua quá điên cuồng, nên giờ đây giọng Lam Vãn Thanh cũng khàn theo anh. 

Cô nghe thấy giọng mình, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng trong thoáng chốc, rồi cau mày nói: “Thật khó nghe.”

Ôn Tư Sâm khẽ cười, tiếng cười ngắn ngủi rơi vào tai Lam Vãn Thanh hết sức gợi cảm. 

Anh kề sát chóp mũi cô, cắn nhẹ một cái, cuối cùng là dán lên môi cô vợ: “Êm tai lắm.”

Anh hôn khóe môi cô, dần chuyển qua bên tai, hạ thấp giọng nói: “Anh rất thích.”

Hừm. 

Lam Vãn Thanh hừ một tiếng, tủi thân nhìn anh, anh thích thì hay rồi, còn cô khó chịu muốn chết đây. 

Có vẻ như Ôn Tư Sâm hiểu được tiếng hừ của cô, anh bật cười kéo cô lại, để cô nằm trên ngực anh, một tay anh vuốt ve gáy cô, xoa bóp người giúp cô thấy thoải mái hơn. 

Lam Vãn Thanh khoanh tay, vùi vào ngực anh, nhắm mắt thở dài một hơi. 

Âm thanh rơi bên tai Ôn Tư Sâm, tựa như một con mèo cất tiếng ‘meo meo’ cuộn mình nằm trong lòng anh. Tay anh dừng lại, yết hầu nhúc nhích lên xuống, dường như hành động này đang khiêu khích ý chí của anh thì phải. 

Ôn Tư Sâm hít thở sâu, ôm lấy cô chuyển thành tư thế thoải mái, cố gắng dời đi sự chú ý về chuyện kia. 

“Đói không?”

Anh hôn lên trán cô, nhẹ giọng hỏi.

“Mấy giờ rồi?” Cô khẽ thở phào, miễn cưỡng.

“Hơn hai giờ.”

Trưa hôm qua ăn cơm sau đó cũng chưa ăn gì nữa, đến đêm lại tiêu hao nhiều thể lực, chẳng trách sao cô cảm thấy đói meo. 

“Vâng…” Lam Vãn Thanh cọ ngực anh, vờ đáng thương rồi chống cằm nói: “Rất đói.”

Vừa dứt lời, bụng cô vang lên tiếng ‘ùng ục’. 

Ôn Tư Sâm mỉm cười, trở mình đổi vị trí với cô nhưng không dùng lực, mút môi và cắn nhẹ mấy cái, cười nói: “Ôm em đi tắm trước, anh xuống lầu nấu ăn được không?” 

Lam Vãn Thanh ôm eo anh, nhướn mày: “Anh biết nấu cơm?”

Anh cọ chóp mũi vào mặt cô, không đáp mà chỉ nói: “Muốn ăn gì?”

Giọng anh đôi phần đắc ý, tựa như cô muốn ăn gì anh cũng có thể nấu cho cô vậy. 

“Vâng…” Lam Vãn Thanh nhíu mày, chớp mắt mấy cái, nghiền ngẫm hồi lâu: “Sủi cảo tôm nhé?”

Ôn Tư Sâm đang cắn nhẹ cô bỗng ngước mắt nhìn. 

“…”

“Cháo tam thất*?

(*) Cháo tam thất: Phụ nữ dùng cháo này trước thời kỳ kinh nguyệt 1 tuần sẽ giảm bớt các cơn đau bụng, điều hòa kinh nguyệt.

“…”

“Gà bó xôi?”

“…”

“Mì hoành thánh?”

“…”

“Bánh bao xá xíu? Bánh bao hoa sen*? Bánh móng ngựa**? Cháo gạo nếp…”

(*) Bánh bao hoa sen: là một món ăn nhẹ truyền thống đặc trưng của vùng Quảng Đông được làm từ hạt sen và bột mì. (Nguồn: Baidu)

(**) Bánh móng ngựa: là một món tráng miệng truyền thống ở thành phố Tô Châu. (Nguồn: Baidu)

Cô chưa kịp nói thêm lời nào đã bị Ôn Tư Sâm đang tức giận chặn miệng. 

Lâu thật lâu, Ôn Tư Sâm mới chịu buông Lam Vãn Thanh đang thở hổn hển ra, tựa lên trán cô, đành cam chịu cưng chiều: “Vợ à, hay em ăn anh đi?”

Lam Vãn Thanh: “…”

Cô phụt cười: “… Ăn mì đi, em muốn uống canh nóng.”

Ôn Tư Sâm cười khẽ, hôn môi cô đáp trả: “Được.”

Trước tiên, anh mặc áo ngủ bên cạnh, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm xả nước. Ôm cô vào phòng tắm xong xuôi mới xuống lầu nấu mì. 

Chừng hai mươi phút sau, Lam Vãn Thanh leo ra khỏi bồn tắm đi rửa mặt. Đúng lúc, Ôn Tư Sâm cũng bưng hai bát mì lên lầu. 

Anh đặt lên tủ đầu giường, nhìn cô bước ra: “Tốt hơn chưa?”

Lam Vãn Thanh gật đầu, hít một hơi: “Thơm quá.”

Nghe mùi như anh biết nấu ăn là thật vậy. 

Ôn Tư Sâm nhếch môi, ngoắc tay với cô: “Mau tới đây nếm thử.”

Lam Vãn Thanh đứng bên kia bò tới ngồi ở mép giường, nhận bát và đũa anh đưa tới, thử ngụm nước canh. Hai mắt cô lập tức sáng lên, ngạc nhiên nhìn anh: “Ngon quá.”

Ôn Tư Sâm nghe thấy, mỉm cười xoa tóc cô: “Mau ăn đi, lát nữa nguội sẽ mất ngon.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Dùng xong bữa, Ôn Tư Sâm nói muốn dọn bát đũa, Lam Vãn Thanh cũng muốn theo đuôi anh xuống dưới. 

Trước khi kết hôn, cô không có cơ hội đến nơi anh ở, còn ngày kết hôn hôm qua thì bị anh ôm đi… học bơi. Do đó cũng chẳng có cơ hội đi xem căn nhà. 

Ôn Tư Sâm để ý cô không thấy khó chịu như lúc thức giấc, bèn gật đầu đồng ý. 

Anh dùng một tay ôm bát đũa, tay kia dắt cô ra khỏi phòng. 

Từ phòng ngủ bước ra là lan can được làm bằng thủy tinh, phía trên là tay vịn nhuốm màu đen của gỗ. Ôn Tư Sâm hất cằm về phía hai gian phòng bên phải, nói với cô: “Bên đó có hai căn phòng, một là phòng sách, còn lại là phòng tập thể thao, lát nữa anh dẫn em vào xem.”

Tiếp theo, anh dắt cô quẹo trái đi xuống lầu. 

Ước chừng đi khoảng 5 6 mét, anh dừng chân, đổi thành ôm eo cô, nhìn cầu thang nối từ lầu hai và lầu ba, cười đùa nhìn cô: “Ở đây đi lên, quẹo trái sẽ đến bể bơi hôm qua chúng ta ‘học bơi’.” Nhắc đến hai từ ‘học bơi’, người đàn ông còn cố tình nhấn mạnh nói rõ từng chữ. 

Lam Vãn Thanh: “…”

Có lẽ câu tên cầm thú mặc áo và mũ* mô tả anh đúng không?

(*) Từ gốc 衣冠禽·兽, một thành ngữ Trung Quốc được so sánh với những người có phẩm chất đạo đức xấu xa và hành vi đê hèn. (Nguồn: Baidu)

“Sang phải là chỗ ngắm cảnh.” Ôn Tư Sâm cúi đầu hôn cô, tiếng cười thấp thoáng: “Lúc khí trời tốt, cuối tuần chúng ta có thể đọc sách, đánh cờ. Chỗ đó trang trí cũng không tồi, phía xa có thể ngắm bến cảng Đông Thành. Vả lại thời điểm trời chạng vạng rất đẹp, tối qua không có cơ hội xem, vậy đêm nay chúng ta ngắm thử nhé.”

Lam Vãn Thanh: “…”

Chẳng lẽ do suy nghĩ của cô không trong sáng à? Sao những câu nói bình thường thốt ra từ miệng anh đều có ẩn ý vậy nhỉ?

Anh ôm cô, tiếp tục đi xuống lầu dưới: “Đương nhiên, em muốn mời bạn bé đến đây uống trà, nói chuyện phiếm cũng được.”

Rồi anh mím môi, bồi thêm một câu: “Đừng lạnh nhạt với anh là được.”

Anh bàn bạc với cô tất cả mọi thứ ngoại trừ điều này. 

Lam Vãn Thanh: “…”

Trước lúc vào phòng bếp, Ôn Tư Sâm liếc nhìn cửa sổ nối từ trần nhà đến phòng khách. 

Đặt bát đũa vào máy rửa chén, anh xoay người bất thình lình bế Lam Vãn Thanh rời khỏi phòng bếp.

Lam Vãn Thanh hoảng sợ trước hành động bất ngờ của anh, cô hét một tiếng ôm chặt cổ người đàn ông, hoảng hốt đánh vai anh, tức giận: “Anh làm gì thế?”

Dường như Ôn Tư Sâm rất hưởng thụ, trầm giọng cười trộm, anh đặt cô ngồi lên bàn, chống tay hai bên người cô. Anh mút môi người con gái, cọ vào làn da non nớt: “Lát nữa ra ngoài không?”

Lam Vãn Thanh chớp mắt, cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chẳng biết mưa tạnh từ lúc nào, bỗng chốc thấy tia ráng chiều đang nôn nóng chui ra khỏi tầng mây. 

Trời nắng rồi. 

Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của bọn họ. 

Cữ ngỡ hôm nay sẽ mưa cả ngày, ở nhà với anh là được rồi, nhưng nếu ông trời đã nể mặt bọn họ, sao cô từ chối được đây?

Hẹn họ vào ngày đầu tiên của tân hôn!

Cô không muốn từ chối nó. 

Đôi mắt to của Lam Vãn Thanh nhìn Ôn Tư Sâm, không nói không rằng gật đầu. 

“Được.”

Ôn Tư Sâm nâng khuôn mặt tươi cười ấy lên, giữ nguyên tư thế ôm lấy cô, để Lam Vãn Thanh treo trước người anh như một con gấu trúc. 

Anh ôm cô lên lầu, hỏi cô bằng chất giọng trầm ấm: “Đi xem phim được không?”

Lam Vãn Thanh vòng tay qua cổ anh, nghĩ về lần trước buổi xem phim của họ kết thúc thuận lợi, tựa cằm lên vai anh, vui vẻ đáp: “Được.”

Nhưng lúc sau vào phòng ngủ, Lam Vãn Thanh nghĩ ra cái gì đó, chợt cô đứng thẳng người, hoài nghi nói: “Chúng ta chỉ xem phim thôi đúng không?”

Ôn Tư Sâm nhìn cô, hôn lên cái miệng nhỏ kia: “Đương nhiên rồi.”

Gương mặt hiền lành của anh khiến Lam Vãn Thanh càng thêm nghi ngờ, suy nghĩ câu nói trước kia: 

Rạp phim được chiếu sáng rất tốt, có thể làm rất nhiều chuyện. 

Lam Vãn Thanh: “…”

Tại sao cô không tin nổi anh vậy?

Ôn Tư Sâm ôm cô vào phòng thay quần áo, cô nhảy xuống người anh, xoay người định mặc đồ, chốc lại quay người, nhìn anh rất nghiêm túc, hỏi: “Có thật là xem phim không? Anh không định làm chuyện gì lạ đấy chứ?”

Ôn Tư Sâm ném áo tắm sang một bên, toàn thân anh chỉ mặc một chiếc quần tứ giác, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Chuyện gì lạ?”

Lam Vãn Thanh: “…”

Thì chuyện ấy trong đầu anh đó!

Cô cắn môi, không thể nói thẳng ra được mà. 

Quên đi, xem như cô lấy dạ tiểu nhân* đo lòng quân tử. 

(*) Giải thích: Câu nói để ám chỉ việc dùng lòng dạ kẻ tiểu nhân bỉ ổi, mà phỏng đoán người quân tử và đạo đức cao thượng.

Lam Vãn Thanh bèn lấy bộ quần áo trong vali, chưa kịp làm gì đã thấy Ôn Tư Sâm ăn mặc chỉnh tề rồi. 

Anh dựa vào tủ quần áo, ngắm cô gái đưa lưng về phía anh mặc chiếc quần dài tối màu, mặc áo trong và thêm chiếc áo len dệt kim rộng thùng thình, cuối cùng lấy thêm chiếc áo kaki trong tủ đồ, áo bành tô lông dê mặc vào. 

Ôn Tư Sâm bước lên, giúp cô vén tóc trong áo, cúi đầu hôn lên gương mặt cô, thì thầm bên tai.

“Chuyện ấy, chúng ta làm ở nhà được rồi, hửm?”

Vốn anh hiểu tất cả mọi chuyện, hiện lên trong từng câu nói của anh. 

Lam Vãn Thanh: “…”

Cô híp mắt: “Lần trước anh nói…”

Ôn Tư Sâm cười: “Nói gì?”

“Đừng giả vờ nữa.” Lam Vãn Thanh nhìn anh đầy cảnh cáo. 

Ôn Tư Sâm bật cười, nhấc tay làm dáng đầu hàng, đảm bảo rằng: “Chỉ xem phim, thật đó.”